Chương 410: Cô sợ hãi gặp bố mẹ.
“Cư Hàn Lâm… Chậc chậc chậc… Haiz, cười ngây ngô ngọt ngào như vậy, còn sửa ghi chú nữa. Nhưng mà quay lại chủ đề, hôm nay tôi ở đây thật sự không quấy rầy chuyện tốt của hai người chứ?”
Cô nở một nụ cười ám muội.
Lạc Cẩn Thi liếc cô một cái: “Đừng nói lung tung, nhanh đi rửa mặt đi. Hôm nay rất vất vả mới không có công việc, còn không mau đi ngủ sớm.” Cô cuống cuồng nói, sau đó vội vàng vào phòng rửa mặt.
Cô còn cảm thấy kỳ quái, vì sao Cư Hàn Lâm lại hiểu biết hành tung của cô rõ ràng như vậy, còn nói sau này cô phải về nhà sớm một chút, uống rượu cũng phải đi với bạn. Chiều nay cô mới từ bên trợ lý Lâm biết được, hóa ra Cư Hàn Lâm cũng ở nơi này.
Đại khái là để thuận lợi nên mới cho cô thuê căn nhà này.
Cô nhìn mình trong gương, Lạc Cẩn Thi cười rộ lên, hai má phiếm hồng vô cùng. Cô sờ lên má, cảm giác tay lạnh lẽo chạm vào ấm áp, tuy rằng đã uống rượu, nhưng cũng may không nhiều.
Trước đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, nói thật cô cảm giác mình giống như thân kinh bách chiến, cái gì cũng không sợ. Nhưng đương nhiên, đó là biện pháp bảo vệ chắc chắn sự an toàn của chính mình.
Bên ngoài lại vang lên thanh âm Lý Minh Vi hô to: quân không về, nước Hoàng Hà lại đổ, đổ đến không còn nước nữa….Mười năm sinh tử đều mờ mịt, không tưởng nhớ, vẫn khó quên…
Lạc Cẩn Thi hơi thở dài, chẹp miệng. Đây là thói quen của Lý Minh Vi, mỗi lần uống rượu sẽ đọc thơ Đường, Tống Từ. Người cổ đại sau khi say rượu sẽ có hứng làm thơ, cô đại khái cũng giống vậy.
Sau khi rửa mặt một cách đơn giản, Lạc Cẩn Thi đến phòng khách mới phát hiện Lý Minh Vi tựa đầu vào cửa sổ hóng gió. Cô đã không đọc thơ Đường nữa, nhưng dựa vào lan can trên ban công, không hề nhúc nhích, hay là đang ngủ rồi?
Lạc Cẩn Thi chậm rãi đi qua, mới vừa rửa mặt nên cô lúc này cũng có chút thanh tỉnh. Nhưng mà cô loáng thoáng nghe được thanh âm nức nở, Lạc Cẩn Thi tưởng mình nghe nhầm rồi, kết quả vừa thấy một gương mặt tràn ngập nước mắt của Lý Minh Vi, cô lâp tức thấy đau lòng.
Người này rất ít khóc, cho dù trước kia thất tình cũng chỉ uống hai chai rượu, một giọt nước mắt cũng không hề rơi, hiện tại sao lại…
“Minh Vi, cậu, cậu sao vậy?” Trong thoáng chốc cô có chút không hiểu nổi.
Lý Minh Vi cười ngây ngô vài tiếng, tiếp theo dùng sức lau nước mắt trên mặt, rồi cười nhìn Lạc Cẩn Thi: “Không có việc gì đâu, chỉ là nhớ đến một ít chuyện thương tâm trước kia thôi. Hơn nữa…Haiz, tớ phải đi, phải rời khỏi nơi đã sống rất lâu…Tớ đau lòng.”
Nói xong, cô nhếch khóe môi, trừng Lạc Cẩn Thi như thể mình vô tội, thật sự nhìn khác hẳn so với bộ dạng làm người ta đau lòng vừa rồi.
Người này thường xuyên tâm thần phân liệt như vậy à… Lạc Cẩn Thi bất đắc dĩ: “Cậu đó, lần sau không cần làm tớ sợ như vậy! Nếu cậu không nỡ rời khỏi thì rõ ràng không cần rời khỏi. Vì sao phải làm chuyện mình không thích chứ?”
Lý Minh Vi nhìn cô, bỗng nhiên giống như ngộ ra được đạo lý gì đó, mắt mở to, cứ đứng sững sờ ở đó.
Ngày tổ chức tiệc sinh nhật bảy mươi tuổi của ông nội Cư Hàn Lâm giống quốc khánh của tập đoàn Hoa Phú, toàn bộ tập đoàn nghỉ cả ngày, nhưng mà có không ít người vì nịnh bợ mà đến nhà ông cụ, bất chấp có liên quan hay không liên quan đến mình.
Mặc kệ nói như thế nào, đảo qua đảo lại trước mặt tổng giám đốc thể hiện tài năng cũng tốt.
Nhưng mà chuyện “muôn người đều đổ xô ra đường” này thì Lạc Cẩn Thi cố tình tránh đi. Nói thật, cô sợ nhìn thấy bố mẹ nhất, bởi vì từ nhỏ cô đã không có bố mẹ, hoàn toàn không biết phải sống chung với bố mẹ như thế nào cả.
Lần trước cô đến nhà họ Cao cô bị lỡ một lần ăn cơm ở nhà họ Cao, vì thế lần này cô đã tính kỹ rồi. Gần đây Cao Mạn Ngọc nghỉ ngơi ở nhà, trong trường hợp này Cao Quang nhất định sẽ trở về ăn cơm.
Cô ấy thiếu sự quan tâm của mẹ, ông ta làm bố cần bù lại nhiều hơn nữa, ít nhất không cần mắc nợ cô ấy như trước.
Đến phía dưới biệt thự nhà họ Cao cũng cần tiêu tốn một sức lực lớn. Bảo vệ ở cửa ngăn xe taxi lại không cho vào, nói là sợ người lạ xâm nhập, đây là quy định mới.
Không còn biện pháp nào khác, cô chỉ đem bánh ngọt và đồ ăn tự làm đi bộ đến trước cửa lớn biệt thự, đến lúc ấn chuông cửa cũng đã thấy rất tốn sức.
Dì Trương lúc mở cửa còn mang theo vẻ mặt kinh hỉ: “A, Tiểu Lạc, cháu đến rồi à, thật tốt quá, cô chủ ở nhà không cần lo không có người nói chuyện cùng rồi. Hình như hôm nay ông chủ có hoạt động quan trọng phải tham gia, cũng chưa có về, nhưng mà ông ấy đã đồng ý buổi tối về sớm một chút, tự mình xuống bếp rồi.”
Nhận đồ ăn các thứ trên tay Lạc Cẩn Thi, dì Trương cười đến vô cùng sáng lạn.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy sự thân thiết từ trong tâm. Lúc trước ở nước ngoài cơm nước dọn dẹp của người nhà họ Cao đều do dì Trương phục vụ, hiện giờ về nước có thể nhìn thấy bà ấy, cô cảm thấy vô cùng thân thiết.
Bởi vì lúc trước Lạc Cẩn Thi đã xem bà ấy như mẹ mình, mà hiện tại thân thể bà ấy vẫn khỏe mạnh như thể, còn cười vui vẻ như vậy, cũng nói chuyện nhiều như trước, Lạc Cẩn Thi phấn chấn không nói nên lời.
“Mạn Ngọc ở đâu vậy ạ? Trên tầng ạ?” Nhà này vẫn là lần đầu tiên cô đến, đây là biệt thự mà sau khi Cao Quang quyết định về nước mới mua.
Dì Trương gật đầu, thần sắc đột nhiên ảm đạm một chút: “Cũng không biết nên làm sao nữa. Mấy ngày nay có vẻ cô chủ mất hứng, cũng một mình ngồi trong phòng buồn bã không nói lời nào, haiz… Dì nhìn cũng thấy rất sốt ruột. Cháu lên xem cô ấy đi, phòng thứ nhất ở trên tầng, rẽ trái.”
Nghe dì Trương nói vậy, Lạc Cẩn Thi đột nhiên có dự cảm không tốt, hơn nữa dự cảm này còn có quan hệ với Lộ Hải Văn. Cô chợt nghĩ, không phải bởi vì chuyện từng xảy ra trước kia mà Lộ Hải Văn trút giận lên người Cao Mạn Ngọc?
Bạn đang đọc bộ truyện Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng, truyện Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng , đọc truyện Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng full , Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng full , Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng chương mới