Đôi mắt của Đường Thi chuyển sang Trình Y Y, mặc dù cô không nói lời nào, nhưng ánh mắt cô đã đủ sắc bén, sự lạnh lùng trong đôi mắt khiến Trình Y Y rùng mình. Một…một người phụ nữ từng ngồi tù, dựa vào đâu mà có ánh hào quang như vậy? Trình Y Y lùi lại vài bước và sát lại gần Bạc Dạ, nhưng Bạc Dạ lại tỉnh bơ kéo giãn khoảng cách với cô ta. Trình Y Y như thể không nhìn thấy và lại nhích lên nắm chặt lấy cánh tay của Bạc Dạ, sau đó quay đầu nói với Đường Thi: “Đợi khi cô khỏi rồi, hãy nhớ đóng gói hành lý và rời đi. Nhà họ Bạc không nuôi những người nhàn rỗi.” Cô ta nói luôn miệng như thể mình là nữ chủ nhân của nhà họ Bạc vậy. Bạc Dạ vốn rất ghét người phụ nữ này, tối hôm đó cũng không phải anh động vào người cô ta, cho nên mới tắt đèn và bảo người che mắt cô ta lại. Chỉ là vừa nghĩ đến Đường Thi, anh liền không thể khống chế được cơn giận bên trong của mình, vậy mà lại giống như một trận tranh hơn thua và lại gọi người phụ nữ này về nhà. Thật là xui xẻo… Sau khi Bạc Dạ bước ra khỏi cửa, anh lập tức xua đuổi Trình Y Ê U, đôi mày lạnh lùng của anh không mang theo một chút thương xót nào: “Cô thừa biết tôi gọi cô đến đây để làm gì, hãy thành thật làm tròn bổn phận của mình, nếu còn dám nhiều lời, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không thể nói được” Trình Y Y nhìn Bạc Dạ với vẻ sợ hãi tột độ, cô có chút không cam tâm và tủi thân, rốt cuộc bàn thân có điểm nào không bằng người phụ nữ giả bộ thanh cao kia chứ?
Nhưng cô không dám nói trước mặt Bạc Dạ, mà chỉ ghi hết thù hận lên đầu Đường Thi. Sau khi Bạc Dạ rời di, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con cô và vị bác sĩ kia, vị bác sĩ lại thở dài và nói với Đường Thi: “Hai người vẫn còn có hiểu lầm.” “Sự hiểu lầm quá sâu sắc, có giải quyết hay không đã không còn quan trọng rồi!
Đường Thi lúc này mới thản nhiên mở miệng nói một câu, ánh sáng trong mắt cô vỡ tan từng thành mành nhỏ: “Không quay lại được nữa rồi.” “Hy vọng hai người đều có thể nghĩ thông suốt.” Chuyện của Bạc Dạ và Đường Thi năm đó….rất nhiều người đều cảm thấy thương tiếc. Kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp làm sao…sao có thể biến thành giết hại lẫn nhau thế này? “Cái việc nghĩ thông suốt này chằng có ý nghĩa gì cả.” Đường Thi cười một cách trào phúng: “Dựa vào đâu mà nghĩ thông? Đường Thi tôi yêu hận rõ ràng, trước nay dám làm dám chịu, nếu như tôi muốn hận, tôi sẽ hận anh ta cả đời, cả đời không tha thứ, cả đời sẽ không cho anh ta cơ hội!” “Mặc dù Lão Dạ, anh ấy….là người rất tàn nhẫn, nhưng, nhưng có lẽ cách thể hiện tình cảm của anh ấy đã bị sai cách, cô ngồi tù năm năm, anh ấy không hề có người phụ nữ khác. Trình Y Y đó, cũng không phải là anh ấy chạm vào, có lẽ là có tình cảm với cô…” “Có tình cảm?” Đường Thi cười đến nỗi mắt đỏ hoe: “Có tình cảm thì có thể bên nhau một đời sao? Tôi biến thành bộ dạng như bây giờ, không phải là nhờ phúc của anh ta sao. Nếu như bây giờ anh ta muốn nói chuyện tình cảm với tôi, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình!” Bạc Dạ lặng lẽ đứng ở cửa, nghe thấy những lời của Đường Thi, ngũ quan sâu sắc của người đàn ông phủ lên một lớp băng lạnh lẽo, cả người anh được bao phủ trong một bầu không khí đáng sợ dày dặc. Vị bác sĩ đứng trước mặt này là bạn của Bạc Dạ, tự nhiên sẽ nói thay Bạc Dạ, nhưng Bạc Dạ, một câu nói nhớ tôi dễ dàng của anh thì có thể coi những đau khổ mà tôi đã chịu trong suốt năm năm qua là không tồn tại sao! Đường Thi không còn sức để tranh luận, cô cảm thấy, có một số người có quan tâm hay không đều không quan trọng, cho nên dù anh ta biện minh như thế nào thì cũng vô ích. Giữa cô và Bạc Dạ, chỉ còn lại một đứa con trai. Đợi khi cô giành được quyền nuôi con, cô sẽ rời đi và không bao giờ quay lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!