Tuy rằng thiếu chút nữa hiểu lầm ý tứ của đối phương, nhưng may Giang
Dực cũng không hỏi Đô Ân Vũ tận gốc, hắn luôn như vậy, mặc kệ làm chuyện gì cũng sẽ trải bậc thang cho người khác xuống, ở chung thoải mái lại
tự do.
Đô Ân Vũ suy ngẫm về đống phế liệu vô dụng trong đầu mình, đồng thời bởi vì nói chuyện với Giang Dực mà tâm trạng rất tốt, làm cho anh hiện tại vừa đang khắc sâu kiểm điểm, vừa vì quan hệ của hai người
tiến thêm một bước mà vui vẻ.
Anh vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích, là Giang Dực đi tới vượt qua sợi dây kia, tháo hàng rào của anh, hỏi
anh có muốn cùng nhau hay không, mời anh đi xem mọi thứ bên kia sợi dây.
Vừa rồi chỉ lo não bổ kịch tình yêu máu chó, hiện tại mới nghĩ đến hình như Giang Dực nói một câu "Không có việc gì có thể tới tìm tôi chơi" Đô Ân
Vũ càng phân biệt rõ, vô luận là khách khí hay thật lòng thì Giang Dực
chỉ phát ra lời mời bạn bè với anh.
Lại nói quan hệ thân cận, Đô
Ân Vũ và Giang Dực đều tự do, buổi chiều lúc Đô Ân Vũ đi kiểm tra phòng
thì bà Giang đã trở về, không biết có phải Giang Dực nói cái gì trước
với bà Giang hay không, về chuyện ngày đó, bọn họ đều không ai nhắc tới
nữa.
Bà Giang vẫn nhiệt tình như trước, cười ha hả muốn giữ Đô Ân Vũ ăn cơm tối, còn hỏi Đô Ân Vũ bánh ngọt lá vàng ăn có đủ không, có
muốn đặt thêm không.
Đô Ân Vũ lắc đầu nói không, ăn nữa có thể sẽ phát sáng.
Giang Dực nghe xong thiếu chút nữa phun cháo trong miệng ra ngoài, bác sĩ
Tiểu Đô đùa giỡn như thỉnh thoảng nghịch ngợm, đương nhiên đối với Giang Dực mà nói, như vậy là đáng yêu hơn một chút.
Phòng giám sát bận rộn sau những ca trực đêm trên hành lang.
Đô Ân Vũ cũng không phải nói năng không có căn cứ, chính xác là hôm nay
đến phiên anh làm ca đêm, phòng bệnh cao cấp ăn uống phong phú nhưng Đô
Ân Vũ không dám ăn nhiều, lo buổi tối sẽ mệt.
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
Lúc trực đêm luôn
khô khan mệt mỏi, Đô Ân Vũ bổ sung hồ sơ bệnh án, sửa luận án, thỉnh
thoảng xoa xoa gáy đau nhức cứng ngắc, suy nghĩ bay đến phòng bệnh cao
cấp.
Chắc Giang Dực ngủ rồi nhỉ? Hắn ngủ có ngoan ngoãn không? Có thể đột nhiên bấm chuông không?
Không nghĩ tới hôm nay còn thêm wechat với Giang Dực, hắn nói sẽ gửi bài hát tiếng Pháp kia cho mình.
Lập tức nên làm khớp nối lại đốt xương, ngày mai nói một chút với Giang Dực, để cún lông vàng có chuẩn bị trong lòng.
Sáng mai còn có một cuộc phẫu thuật, lát nữa phải rót thêm vài tách cà phê, trời sáng đi xem Giang Dực trước.
Đảo mắt đã sắp lập đông, ban ngày cũng càng ngày càng ngắn, sương mù mờ mịt bắt đầu sáng ngời, Đô Ân Vũ vừa nhìn thời gian, tám giờ một phút.
Có thể Giang Dực còn chưa tỉnh, lúc Đô Ân Vũ lên lầu bước chân rất nhẹ, cách một hành lang sợ đánh thức giấc ngủ say.
"Bác sĩ Tiểu Đô, đến sớm vậy à?" Không nghĩ tới bà Giang đang ở hành lang
tập thể dục buổi sáng, lúc đang tiến hành vận động vỗ tay, cùng Đô Ân Vũ bốn mắt nhìn nhau.
"Vâng, lát nữa sẽ phẫu thuật, bệnh nhân... Giang Dực không có vấn đề gì chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!