Cuối tuần này Đô Ân Vũ phải về nhà một chuyến, ba mẹ đều ở trong vùng,
vốn là một tuần về một lần nhưng gần đây công việc quá bận rộn nên kéo
dài gần một tháng. Nếu không về thăm ba mẹ thì không thích hợp,
huống hồ hiện tại Đô Ân Vũ ý thức được suy nghĩ đối với Giang Dực cũng
không đơn thuần, nên tìm một chuyện khác rời lực chú ý. Ba mẹ Đô
Ân Vũ đều là giáo sư, chẳng qua ba làm việc ở bệnh viện, mẹ làm ở
trường, ngay từ đầu Đô Ân Vũ luôn gọi "Giáo sư Đô", "Giáo sư An", nhưng
sau đó giáo sư An theo đuổi phim "Vì sao đưa anh đến" nên kiên quyết bảo Đô Ân Vũ thay đổi cách xưng hô với ba, nghe luôn cảm thấy ảo tưởng tan
vỡ, thậm chí muốn bỏ kịch giữa chừng. đam mỹ hài Về sau Đô Ân Vũ gọi ba là "bác sĩ Đô", nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy
mình cũng trở thành bác sĩ, ở trong bệnh viện nghe thấy xưng hô giống
nhau còn có chút không hoàn hồn. Vẫn là bác sĩ Tiểu Đô dễ nghe, Đô Ân Vũ âm thầm lẩm bẩm. "Rốt cuộc bệnh viện bọn con bận rộn đến mức nào, sao một bác sĩ thực tập mà
có thể mệt mỏi như vậy?" Đô Ân Vũ vừa vào cửa đã bị giáo sư An cằn nhằn
gầy rồi, nhất định phải nấu canh xương cho anh bổ sung thật tốt. "Ngồi phòng thí nghiệm làm sao hiểu." Ba đi ngang qua phòng bếp giúp giáo sư
An nhổ hai nhánh hành lá do nhà trồng, "Đây mới chỉ là khởi đầu thôi,
nhiều nhất là trên tay phải siêng năng một chút, hiện tại bác sĩ trẻ
tuổi lợi hại, đầu óc với tay đều nhanh nhẹn, chưa đến 40 làm chủ nhiệm
cũng có khối người, Ân Vũ ăn chút khổ này tính là cái gì." "Lúc đi học vất vả, sau khi làm việc cũng vất vả, lúc ấy không nên học y..." "Nói cái này liền không có hứng thú." Bác sĩ Đô nói với Giáo sư An một cách
nghiêm túc: "Bây giờ trong nhà có hai bác sĩ, rõ ràng em xếp trong một
nhóm yếu thế, làm sao em có thể chướng mắt thiên thần áo trắng thánh
thiện vĩ đại chứ?"
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
Nói đến thiên sứ Đô Ân Vũ lại nghĩ đến emoji
mà Giang Dực ghi chú cho anh trong nhóm WeChat, không tự chủ được cong
mắt, quay đầu nói với giáo sư An, "Mẹ, không cần lo con chịu khổ đâu,
con thấy làm bác sĩ rất vui." "Ôi, có việc gì mà vui đây?" Giáo
sư An quá hiểu con trai mình, cảm xúc của Ân Vũ không dễ bỏ sót ra
ngoài, hiếm khi dùng loại hình dung tình cảm mãnh liệt này, canh xương
nhỏ liu riu trong bếp, giáo sư An đi đến bên cạnh sofa, vừa bóc đậu
phộng vừa nói chuyện với Đô Ân Vũ, "Nói đi, gặp chuyện gì tốt? Có y tá
nhỏ mang cơm cho con à?" Đương nhiên không có y tá nhỏ, ngược lại suốt ngày đi cọ cơm ở phòng bệnh cao cấp người ta... Đô Ân Vũ vội vàng
phanh gấp suy nghĩ, ra vẻ tự nhiên nói, "Đâu có y tá nhỏ, là con cảm
thấy công việc rất thuận lợi, chủ nhiệm, đồng nghiệp, bệnh nhân trong
viện đều rất tốt với con." Đô Ân Vũ dừng suy nghĩ lại một chút, tiếp tục nói, "Còn làm quen với một người bạn rất tốt." "Bạn? Đồng
nghiệp? Con trai hay con gái?" Giáo sư An nghe vậy là lập tức có hứng
thú, đậu phộng cũng không bóc nữa, tiến đến trước mặt Đô Ân Vũ nói, "Bao nhiêu tuổi rồi? Quê ở đây luôn hả? Ngày nào đó gọi đến nhà chơi." Thật ra phản ứng của giáo sư An có thể lý giải, bởi vì từ nhỏ đến lớn đều là con trong miệng người khác, nghe lời, hiểu chuyện, bạn bè bên cạnh anh
không ít, nhưng bởi vì đối với ai cũng lễ phép xa cách nên bạn bè thân
thiết không nhiều. Ngày thường hỏi tới, miêu tả của Đô Ân Vũ phần lớn là bạn học, bạn cùng phòng, học trưởng học tỷ, rất ít khi nghe được hai
chữ bạn này từ trong miệng anh, chứ đừng nói là còn mang theo tiền tố
rất tốt. "Vâng... Bệnh nhân trong bệnh viện." Mặc dù không nhắc
tới tên Giang Dực nhưng giọng điệu của Đô Ân Vũ cũng không tự chủ được
mà nâng lên, "Anh ấy bị tai nạn xe nằm viện, gãy xương bắp chân, ở phòng bệnh cao cấp, xem như là đối tượng quan tâm trọng điểm, chủ nhiệm Cao
là bác sĩ điều trị chính của anh ấy, cho nên tình huống khôi phục bình
thường của anh ấy giao cho con quản lý." "Ừ..." Giáo sư An mím môi gật đầu, lại nói, "Là con trai đúng không?" "Đúng vậy, anh ấy chỉ lớn hơn con ba bốn tuổi, nhưng bây giờ đã làm ông chủ,
lúc mới bắt đầu nằm viện không có việc gì là muốn xuất viện, nói là mấy
nghìn nhân viên cần anh ấy." Trong đầu hiện ra bộ dáng cúi đầu tận tụy
lúc đầu của Giang Dực, nói xong Đô Ân Vũ nở nụ cười, "Nhưng sau đó ở quá an nhàn nên anh ấy liền nghĩ thông suốt, an tâm dưỡng thương ở bệnh
viện, bình thường là cô của anh ấy chăm sóc."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!