Lúc Đô Ân Vũ chạy đến trước mặt thì người đàn ông kia đang túm tóc y tá, tuy bác sĩ Tiểu Đô gầy nhưng thắng ở tuổi trẻ, anh đẩy tay người đàn
ông kia ra, dùng sức đẩy đối phương một cái, bảo vệ y tá nhỏ khóc lóc
phía sau mình.
"Đánh người nhà! Bác sĩ các người đánh người nhà!" Người đàn ông tức giận thở hổn hển, nhìn thấy áo blouse Đô Ân Vũ mặc
thì như lên cơn, không nói hai lời nhào tới lần nữa.
Đô Ân Vũ
nhìn thấy xa xa có bảo vệ vội vàng chạy tới, biết mình không thể phát
sinh xung đột với người nhà bệnh nhân nên kéo y tá nhỏ trốn theo hành
lang.
"Các người cố ý không chữa cho Tiểu Hoa! Không chữa được
cho Tiểu Hoa thì cùng chết đi!" Người đàn ông hung tợn đuổi theo hướng
Đô Ân Vũ, trong hành lang có mấy chiếc xe lăn dùng để luyện phục hồi
chức năng bị hắn ta coi như vũ khí đẩy ra ngoài. Bảo vệ chạy tới đè
người đàn ông lại nhưng xe lăn mất khống chế lại thẳng tắp xông tới chỗ
Đô Ân Vũ.
Đô Ân Vũ thầm nghĩ không tốt, y tá nhỏ kia sợ tới mức
đường cũng không đi được, trên người vẫn luôn phát run, Đô Ân Vũ kéo y
tá ra phía sau mình, cắn răng quay lưng lại, ý đồ dùng thân thể ngăn trở va chạm kịch liệt.
Một tiếng rầm lớn vang lên, đau đớn trong dữ
liệu chậm chạp không truyền đến, thay vào đó là một mảng ấm áp ở sát
lưng cùng nhịp tim kịch liệt không biết thuộc về ai.
"Ư..." Sau tai truyền đến một tiếng hít vào.
Đô Ân Vũ kinh hoảng thất thố quay đầu lại thì thoáng chạm đến sống mũi
thẳng tắp của đối phương, bàn tay ôm bên hông gắt gao không buông lỏng,
khăn quàng cổ màu xám đang nắm trên đầu ngón tay chợt trượt ra.
"Giang Dực!" Trong khoảnh khắc đó Đô Ân Vũ kêu, không phải bảo hắn trở về à?
Sao lại xuất hiện ở đây? Hắn đến đây khi nào? Chân hắn còn bị thương làm sao lại tới đây?
Nhưng bây giờ những vấn đề này đều không có hô
hấp dồn dập của Giang Dực khiến Đô Ân Vũ bất an, anh dùng sức xoay
người, một tay vịn vai một tay ôm thắt lưng kéo người lại, lo lắng hỏi,
"Va vào chỗ nào? Có đau không?"
Nhất định là đau, bởi vì rõ ràng
Đô Ân Vũ cảm giác được trong nháy mắt anh ôm Giang Dực thì đối phương
run rẩy, Giang Dực gần như dùng nửa thân thể bên phải bảo vệ Đô Ân Vũ,
thắt lưng bên trái vừa vặn nghênh đón xe lăn.
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
"Thắt lưng? Va vào thắt lưng, phải không? Anh còn bị va vào đâu nữa? Chân? Chân có đau không? Cánh tay? Lưng?"
Giang Dực không nói gì, đè nửa người lên người Đô Ân Vũ, gắt gao ôm anh lắc đầu.
"Có muốn ngồi xuống một lát không?" Đô Ân Vũ ôm lấy lưng Giang Dực, nghe hô hấp của đối phương dần dần bình phục nhưng nhận thấy đầu vai vẫn giật
giật một biên độ nhỏ.
Rốt cuộc bảo vệ, nhân viên y tế, người nhà
chạy tới bên này, Giang Dực nghe thấy phía sau truyền đến bước chân vội
vàng, tiếng kêu lộn xộn, giảm bớt sức mạnh ôm người, nhưng thân thể vẫn
kề sát Đô Ân Vũ, cánh tay vẫn như cũ vờn quanh đối phương.
"Có bị thương không?" Giang Dực hít sâu một hơi, giọng khàn khàn nói ra câu đầu tiên.
Đô Ân Vũ lắc đầu, chỉ cảm thấy đau lòng.
"Sao lại ngốc như vậy?" Đây là câu thứ hai hắn nói.
Một hồi xôn xao giao cho bảo vệ bệnh viện xử lý, Giang Dực bị đẩy lên tầng
kiểm tra toàn thân lần nữa, chỗ bị thương là thắt lưng bụng nên Đô Ân Vũ lo sẽ làm tổn thương nội tạng.
Lúc bà Giang xuống tầng thì Đô Ân Vũ đang chờ ở ngoài trời, anh áy náy tự trách, nhìn thấy bà Giang trong nháy mắt muốn xin lỗi nhưng lại bị đối phương đoạt lời trước.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!