Không ngờ Đô Ân Vũ lại trực tiếp như vậy làm Giang Dực cũng không mở miệng được. Không chỉ bị câu "Tôi đau lòng cho anh" cào gãi tâm can, Đô Ân Vũ ngẩng đầu
nhìn hắn, dùng đôi mắt đỏ bừng hàm chứa tình cảm không rõ ràng. Tay hai người vẫn nắm chặt như trước, Giang Dực bị đôi mắt kia nhìn chằm
chằm đến xuất thần, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, hắn đưa tay xoa
tóc Đô Ân Vũ, sợi tóc mềm mại sau một lát nổi lên tĩnh điện. Đô Ân Vũ không trốn, thành thật ngồi ở cạnh giường, mặc kệ Giang Dực giày vò. "Tôi nói không có việc gì thì chính là không có việc gì." Giang Dực dịu dàng nhỏ giọng, nghe cũng không thiếu tin tưởng, "Nhưng nếu lần sau có tái
xuất giang hồ thì trước tiên phải bảo vệ mình, hiện tại ngẫm lại tôi
cũng rất sợ, lỡ như lúc ấy trên người đối phương có dao thì sao?" Lúc đó Giang Dực nói anh ngốc thật ra là chân tâm thật ý, một mình tay
không chạy về phía trước, loại tình huống này còn nghĩ nếu không đánh
lại, vốn Giang Dực muốn về rồi dạy dỗ đứa trẻ ngốc một chút, nhưng hình
như bộ dáng đáng thương này của đối phương còn nặng hơn mình tưởng nên
Giang Dực không đành lòng, lời giảng dạy theo gió mà bay. "Ừ." Đô Ân Vũ ngoan ngoãn đáp ứng, gật đầu như gà mổ thóc. Không nói nhiều là vẫn chưa vui.
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
"Ừ, nhớ kỹ là được." Giang Dực nhìn anh vẫn ủ rũ, lại trêu đùa nói, "Kiên cường một chút, nam tử hán không khóc." "Tôi không khóc!" Một câu nói bắn trúng hồng tâm, Đô Ân Vũ cao giọng, vắng vẻ vừa rồi chợt tăng lên thành sốt ruột. Giang Dực cười không trả lời, ánh mắt đóng đinh giữa mặt mũi Đô Ân Vũ, sưng
chưa phai đỏ chưa tiêu, nhìn thế nào cũng giống che đậy. Đô Ân Vũ bị hắn nhìn chột dạ, buông tay Giang Dực ra che mắt đối phương, lòng
bàn tay vừa rơi xuống mí mắt thì bị lông mi của Giang Dực quét hai cái.
Gần như là đồng thời, Giang Dực đột nhiên lớn tiếng kêu đau, nói là kéo
đến vết thương. Đô Ân Vũ nhanh chóng buông tay không dám đùa giỡn nữa, sốt ruột muốn vén quần áo Giang Dực lên, tay vừa mới bắt lấy góc
áo đã bị đối phương bắt lấy cổ tay, một phen đè vào trong ngực ôm cười
ha ha. Một mặt là vừa rồi sốt ruột, một mặt là bị Giang Dực ôm,
khuôn mặt Đô Ân Vũ đỏ bừng, trong lúc nhất thời lại hòa hợp với màu sắc
đuôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!