Đô Ân Vũ cầm áo khoác từ phòng bệnh cao cấp về, anh cởi áo trắng gấp lại chỉnh tề, lần nữa mặc áo len trắng tinh trở lại, trong tay còn mang theo máy mát xa vốn định lần sau về nhà tặng cho mẹ.
Nghe nói mẹ Giang mua quà cho mình, tự nhiên Đô Ân Vũ sẽ không tay không đi tới, tuy rằng là giả làm bạn trai nhưng mười phần thành ý.
Đô Ân Vũ đến phòng bệnh cao cấp ăn cơm rất nhiều lần, lần đầu tiên còn phải chú trọng dáng vẻ nói chuyện cử chỉ, Giang Dực cũng có vài phần khẩn trương, tuy nói trong lòng hắn cảm thấy hẳn là mẹ rất hài lòng với Đô Ân Vũ, nhưng lại sợ đối phương nhiệt tình quá làm ra cái gì khó có thể ngăn cản, làm cho ngày gà chó loạn không yên càng thêm rối ren.
Làm cho người ta bất ngờ chính là bà Dịch cũng không như vậy, lúc hai vị phu nhân nhà họ Giang vào trong thì Đô Ân Vũ đã đến, bà Dịch thay đổi tác phong gió cuốn mây bay trước đó, dịu dàng điềm đạm bảo Đô Ân Vũ mau ngồi, Giang Dực thề lần trước hắn nghe mẹ nói như vậy là lần học trung học chép trắc nghiệm của Thẩm Du Ninh đạt full điểm.
“Ân Vũ ngồi đi, không cần khách khí với dì.” Bà Dịch cởi khăn quàng cổ in logo thật lớn, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đô Ân Vũ, “Vừa rồi Lan Thanh nói với dì rồi, trong khoảng thời gian này nhờ con chăm sóc cho Tiểu Dực, nhưng cũng phải lo lắng đến thân thể của mình, không được để mệt mỏi hơn.”
Ừm, rất tốt, có vẻ như tẩy não của cô đã thành công.
“Vâng dì, bình thường công việc Giang Dực cũng rất vất vả, thời gian trước dì Giang còn phê bình giáo dục, về sau phải chú ý thân thể.”
Ừm, không sai, không hổ là Đô Ân Vũ.
“Lan Thanh còn nói lúc trước muốn giới thiệu Hoan Hoan cho con phải không? Coi như là duyên phận, mặc kệ nói như thế nào cũng là người nhà Giang các dì.”
Còn không biết xấu hổ mà nói? Nhưng may lúc ấy Đô Ân Vũ tìm lý do thích hợp, cho đến bây giờ còn có thể xâu chuỗi lại với nhau.
“Thật ra lúc đó con muốn nói cho dì Giang biết, nhưng vì thân phận của con không tiện nói nên tạm thời gạt dì, đáng lẽ cũng phải nói một tiếng.”
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
“Không sao, là lòng con lương thiện thay người khác suy nghĩ nhiều, nghe nói Tiểu Dực bị thương con còn khóc? Không gạt con, Tiểu Dực chạy đến bệnh viện cũng không phải một lần hai lần, đây là lần đầu tiên dì biết ngoại trừ dì còn có người quan tâm đến nó nhiều như vậy.”
Chờ đã, sao cái này cũng nói ra? Đô Ân Vũ có chống đỡ nổi không? Nhất định sẽ mặt đỏ tai hồng, hắn có phải giúp hay không?
“Vâng… Vâng, tình cảm của chúng con… Khá tốt.”
Không đợi Giang Dực xen vào thì Đô Ân Vũ đã nói trước một câu như vậy, kỳ thật chỉ có vấn đề này là anh chưa từng đánh bản thảo trong đầu, chỉ dựa vào phản ứng ngẫu nhiên mà ứng biến, lời buồn nôn hơn anh không nói ra miệng được, chỉ riêng mấy chữ này đã khiến anh lo sợ bất an.
Nhưng ở dưới bộ dáng rũ lông mày cúi đầu như lúc này, ấp úng lắp bắp giống như thẹn thùng khi yêu đương nồng nhiệt, Giang Dực nhìn mà trong lòng cười ngốc, người này còn diễn rất sâu, bà Dịch lại càng thích loại bạn học nhỏ lanh lợi mà ngoan ngoãn này, yêu quý nắm cổ tay anh, lôi kéo người ngồi xuống bên cạnh Giang Dực.
“Dì cũng không biết con thích cái gì.” Bà Dịch bảo Giang Dực đưa mấy túi đồ lớn nhỏ tới, vừa nói chuyện vừa bảo đối phương giúp tháo ra, “Mua cho con một bộ trang sức bằng vàng, đây là truyền thống nhà họ Giang, lần đầu tiên thấy con dâu đã phải tặng cái này, mua bộ đồ ăn cho ba mẹ con, nghe nói ba mẹ con đều là phần tử trí thức cao cấp, có lẽ cũng không thích đồ quá quý giá nên dì mua một bộ, bình thường ăn cơm là có thể dùng.”
Đô Ân Vũ không biết câu nói con dâu làm cho anh giật mình hay những trang sức vàng bạc không nhỏ trước mắt này làm cho anh giật mình, Đô Ân Vũ suy nghĩ không thì chỉ nhận lấy bộ đồ ăn kia đi, lại nhìn người ta dùng rương sắt bọc hộp gỗ, hộp thủy tinh còn đậy kín, nhất thời dựa vào đầu Giang Dực, cách… Đống đồ kia rất xa.
“Dì…” Đô Ân Vũ nuốt nước miếng, gian nan nói, “Tấm lòng của dì con nhận, nhưng những thứ cho con này thật sự quá quý giá, nhà chúng con là gia đình làm công ăn lương bình thường, khẳng định ba mẹ con cũng không dám nhận.”
“Hơn nữa con là bác sĩ, trên tay không thể mang theo trang sức này.” Đô Ân Vũ bị một cái rương mở ra bốn phía làm híp mắt lại. Ánh mắt nhìn thấy bên cạnh rương có một mặt dây chuyền nhỏ, so sánh với những con quái vật khổng lồ kia lại có vẻ đáng yêu, “Nếu không như vậy, con nhận cái này ạ, có thể đeo trên cổ, coi như là tấm lòng của dì.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!