Giang Dực cảm thấy bệnh nhân nhỏ cùng phòng này không quá bình thường.
Không biết là bước nào xảy ra vấn đề, sao vừa rồi cậu còn là người bất tỉnh, tôi tỉnh sớm hơn cậu, cậu lại đứng dậy trước tôi?
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Bệnh nhân nhỏ cùng phòng hỏi với sự quan tâm.
"Ồ... Không."
"Không có thì không thể lộn xộn, biết chưa?"
"Vừa rồi tôi ngứa lưng..."
Giang Dực nói thật lại không ngờ bệnh nhân nhỏ cùng phòng nhẹ nhàng nâng thắt lưng mình lên, tìm một khoảng trống nhét cánh tay vào gãi gãi.
"Chỗ nào không thoải mái thì tìm tôi, không cần tự động tay chân, trên đùi vừa làm phẫu thuật, cẳng tay cũng có vết thương khâu lại, cần chú ý để miệng vết thương khôi phục."
"Như vậy... Cảm ơn." Giang Dực bắt đầu kính nể với vị bệnh nhân nghiêm nghị cùng phòng này, hiểu lòng người còn suy nghĩ cho dân như thế, thật sự là cảm ơn trời đất tình bạn cùng phòng bệnh.
Bệnh nhân nhỏ gãi lưng xong cũng không đi, bắt đầu yên lặng đứng trông cạnh giường.
Bầu không khí có chút xấu hổ, ánh mắt Giang Dực nhìn nhìn xung quanh, không còn lời nào để nói: "Phòng bệnh này thật lớn."
"Đây là phòng bệnh cao cấp." Ánh mắt của bệnh nhân nhỏ lấp lánh, nhìn chằm chằm túi truyền dịch bên giường Giang Dực.
"Túi thuốc này thật trắng."
"Đây là dịch dinh dưỡng, anh ngủ vài ngày không ăn nên cần bổ sung năng lượng."
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
Bệnh nhân nhỏ có hỏi có đáp, Giang Dực thật sự nể, còn chưa kịp biểu đạt thành ý lần nữa thì bệnh nhân nhỏ lại lên tiếng.
"Cái túi này hết rồi, tôi giúp anh đổi một cái khác."
Giang Dực chỉ lo khiếp sợ, nghĩ thầm ngưỡng cửa nằm viện ở phòng bệnh cao cấp cao như vậy hả? Còn cần có các loại kỹ năng đặc thù rút kim đổi thuốc này? Trong suy nghĩ, bệnh nhân nhỏ đã mạnh mẽ treo cho hắn một túi dinh dưỡng mới, sau đó khôi phục lại chế độ trông nom yên tĩnh trước đó.
"Cậu thật lợi hại." Giang Dực chân thành khen ngợi.
Bệnh nhân nhỏ hơi nhíu mày, hình như cũng không hiểu điểm khen ngợi này ở đâu, do dự nói: "Cái này... Là bình thường."
Vẫn còn khiêm tốn! Trong lòng Giang Dực hò hét.
"Nhưng lại nói tiếp, phòng bệnh này của chúng ta không có người khác sao?" Giang Dực cảm thấy rất thân thiện với vị bệnh nhân nhỏ đẹp mắt nói chuyện dễ nghe này, phát hiện hình như đối phương có chút hướng nội nên chủ động gợi đề tài.
"Bình thường là không có, phòng bệnh cao cấp có tính riêng tư tốt, cũng phải đảm bảo bệnh nhân có đủ không gian nghỉ ngơi, ngoại trừ kiểm tra phòng đúng giờ ra thì chỉ có anh bấm chuông gọi mới có y tá hoặc bác sĩ tới."
"Thì ra là như vậy, cậu biết thật nhiều!"
"..." Hiện tại Đô Ân Vũ cũng không nghi ngờ, khen ngợi chân thành có thể là thói quen nghề nghiệp của mọi doanh nhân, và nó cũng là một khóa học bắt buộc với tổng giám đốc doanh nghiệp.
"Nhưng vừa rồi tôi bấm chuông, sao lại không có ai tới đây?" Giang Dực nói.
"...... Không phải tôi đang ở đây sao?"
Hai người nhìn nhau, im lặng, suy nghĩ, nhìn nhau, sau đó im lặng, lại suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!