“Buổi trưa không ăn cơm phải không? Ăn tạm cái này lót dạ đã.” Giang Dực mở hộp cơm ra, lấy một cái bát giấy từ dưới bàn trà, chọn mấy sợi mì nhỏ chia ra cùng Đô Ân Vũ ăn.
Rõ ràng Đô Ân Vũ còn đang đắm chìm trong “Hạnh phúc ôm nhau” vừa rồi, nhìn chằm chằm tay Giang Dực, thẳng đến khi người ta nhét đũa vào tay, đẩy hộp cơm đến trước mặt anh thì Đô Ân Vũ mới giống như hồi hồn từ giấc mộng.
“Nghĩ cái gì vậy?” Giang Dực nhìn anh cười, ngồi ở một bên lấy chân dài chạm vào đầu gối Đô Ân Vũ.
Đô Ân Vũ cúi đầu ăn mì, không dám nói mình đang não bổ tiết mục yêu đương triền miên cùng Giang Dực, nếu thật sự theo đuổi được người ta thì sau này lúc thân mật có phải thường xuyên khó hô hấp không?
Buổi chiều Đô Ân Vũ không có việc gì, sau khi kiểm tra phòng xong đi một vòng lại về phòng bệnh cao cấp, lúc trở về bà Giang và bà Dịch đều ở đây nên Đô Ân Vũ liền chào hỏi hai người trước.
“Ân Vũ, lát nữa đừng về gấp.” Bà Dịch ngẩng đầu từ trong máy tính xách tay lên nói, “9 giờ tối dì có một cuộc họp nên phải trở về công ty một chuyến, vừa vặn đi ngang qua A Đại của con, để dì đưa con về.”
Đô Ân Vũ không muốn làm phiền bà Dịch, theo bản năng từ chối nói, “Không cần đâu dì, con đi tàu điện ngầm là có thể trực tiếp trở về trường học, rất thuận tiện.”
“Chủ yếu muốn con và Tiểu Dực ở cùng nhau lâu hơn một chút” Bà Dịch làm một bộ dạng dì hiểu mà, “Ngày mai Tiểu Dực sẽ xuất viện, nó bận rộn không có thời gian, nghe Lan Thanh nói buổi sáng hai đứa còn lưu luyến không rời hả? Thật ra xuất viện cũng không sao, con muốn gặp Tiểu Dực thì đến nhà dì chơi, nhà dì đều là phòng có giường lớn.”
Đô Ân Vũ nghe ra dụng tâm lương khổ của bà Dịch, nhưng “phòng có giường lớn” vẫn khiến anh chấn động, đây là trao đổi những gì buổi sáng nhìn thấy được cùng bà Giang, hai vị bề trên hiểu được củi khô bốc lửa của bọn họ, đặc biệt để lại cho hai người một thế giới riêng.
Khẳng định Đô Ân Vũ không thể từ chối, nhưng đáp ứng thì cũng không biết nói như thế nào nên anh đành phải nhìn về phía Giang Dực lần nữa, vẻ mặt viết “Cứu tôi”.
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
Giang Dực tâm linh câu thông nhíu mày với Đô Ân Vũ, ôm lấy người nói, “Gần đây tôi có một bộ phim rất muốn xem, buổi tối xem cùng tôi.”
Đô Ân Vũ được Giang Dực đưa đến phòng bệnh, rời xa hồn CP hừng hực thiêu đốt của các bề trên. Giang Dực và anh kề tai nói nhỏ, nói là cũng không biết cô sắp xếp như thế nào với mẹ tôi, bây giờ mẹ tôi cảm thấy để tôi xuất viện chính là gậy đánh uyên ương.
Đô Ân Vũ lặng lẽ meo meo phát ra cảm xúc với Giang Dực, “Vậy cũng quá khoa trương, Làm sao mà… Làm sao đột nhiên nói đến phòng có giường lớn?”
Giang Dực bị anh chọc đến khom lưng vui vẻ, nửa đùa nửa thật nói, “Cái này mà khoa trương à? Nếu em đến nhà tôi chơi qua đêm thì nhất định phải ngủ chung một phòng với tôi, mẹ tôi không có sở thích nào khác, chỉ sung sướng xem em là người yêu.”
Nghĩ đến cùng giường chung gối với Giang Dực làm Đô Ân Vũ có chút nóng mặt, nhưng thật sự đến bước kia thì càng nhiều là chờ mong, Đô Ân Vũ hạ quyết tâm muốn có hành động thì cố gắng không bỏ qua bất kỳ một lời mời nào.
“Vậy… Vậy cũng được, tôi không để ý lắm.”
Lời này phải nói vào buổi sáng thì có lẽ Giang Dực còn có thể kinh ngạc, nhưng hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau mà kéo gần khoảng cách ngoài phân cảnh này, Giang Dực càng không cố kỵ nói, “Cuối tuần không có việc gì thì tới chơi, nói trước với tôi là được, tôi sẽ không tăng ca.”
Đô Ân Vũ gật đầu, nghe Giang Dực tiếp tục bổ sung, “Làm sao thì cũng phải một tuần đến một lần chứ? Hai chúng ta diễn trò phải làm cho tròn, nếu không mẹ tôi sẽ nghi chúng ta cãi nhau.”
Đô Ân Vũ tiếp tục gật đầu, một tuần một lần, anh đang lo sau khi Giang Dực xuất viện làm sao để tiếp tục giữ liên lạc cùng đối phương đây, thư mời cứ như vậy lung lay đập vào mặt, vốn anh còn lo sau khi Giang Dực xuất viện sẽ quên mất anh, hiện tại chỉ cảm thấy Giang Dực thật tốt, thật sự rất thích hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!