Ngại ngùng, xấu hổ cùng với kích động còn chưa bình ổn, Đô Ân Vũ với
Giang Dực bốn mắt nhìn nhau, ở trong ánh mắt thẳng thắn lại nghi ngờ của đối phương, cuống quít cúi đầu.
"Chuyện này. Có một chút hiểu lầm." Đô Ân Vũ nhỏ giọng nói.
"Tôi hiểu!" Giang Dực nói: "Bình thường cậu không chơi bài nhiều phải không? Có phải nghĩ cứ chơi bài là cờ bạc?" Vẻ mặt Giang Dực hóa ra như thế,
"Tôi nghĩ sao cậu lại phản ứng lớn như vậy, làm tôi giật nảy mình, còn
tưởng phòng bệnh cao cấp cấm giải trí..."
"Ừm. Tôi không kịp phản ứng..." Đô Ân Vũ chột dạ sờ sờ mũi, dọc theo bậc thang Giang Dực mở ra
để chạy, "Nhưng đánh bài cũng vừa phải thôi, bây giờ cánh tay trái của
anh bị thương, không nên di chuyển linh tinh."
"Được, cho nên tôi xin lỗi cậu." Giang Dực nói rất chậm, trong từng dòng chữ nghe ra chân thành.
"Cô Giang đâu? Không ngăn cản anh sao?" Đô Ân Vũ ngồi xổm xuống nhìn chăm chú vào vết thương của Giang Dực.
Hô hấp của đối phương dịu dàng phả vào chỗ bị thương, da thịt không có tâm tư cũng ngứa ngáy, Giang Dực không được tự nhiên giật giật đầu ngón
tay, "Cô không để ý, nghĩ là tôi dùng tay phải đánh bài, lúc y tá Hồ
truyền dịch cũng không để ý, nhưng cậu cẩn thận, cái gì cũng có thể phát hiện."
"..." Bị đối phương nói có chút ngượng ngùng, gương mặt
vừa rồi còn chưa nguội lạnh hiện tại lại có chút nóng lên, Đô Ân Vũ muốn thoát khỏi thị phi này nên nhanh chóng đứng dậy, "Tôi báo cáo tình
huống với chủ nhiệm Cao một chút, lát nữa sẽ có bác sĩ khâu lại cho
anh."
Bộp
Vừa dứt lời, Đô Ân Vũ cảm giác cổ tay thoáng cái bị người nắm chặt.
"Đừng, bác sĩ Tiểu Đô, để cậu đi chỉ sợ bị người khác biết." Sắc mặt Giang Dực khẩn trương, sức mạnh trên tay cũng không buông lỏng "Lần này xảy ra
tai nạn xe cô đã rất lo lắng, cô sợ tôi đòi xuất viện nên uy hiếp tôi
nếu không phối hợp điều trị thì cùng chú Cao nói cho mẹ tôi biết."
"Có thể cậu không biết mẹ tôi", Giang Dực lo lắng nói, "Nếu mẹ tôi thật sự
đến, chắc tôi phải đến khoa thần kinh một chuyến nữa."
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
"Vậy anh muốn làm sao?" Bác sĩ Tiểu Đô cảm nhận sâu sắc nỗi đau của bệnh nhân, quan tâm hỏi ý kiến đối phương.
"Bác sĩ Tiểu Đô, vết thương này cậu có thể xử lý không?"
"Cũng có thể..."
"Vậy vừa vặn, bây giờ cô cũng chưa về được, làm phiền cậu thừa dịp hiện tại
giúp tôi khâu lại, chúng ta ai cũng không nói, không ai biết."
"Nhưng điều này không phù hợp với quy định của chúng tôi." Đô Ân Vũ lặng lẽ đáp.
"Trong phòng bệnh không có giám sát, tôi cam đoan với cậu sẽ không nói cho
người khác biết, nếu về sau thật sự bị người ngoài biết, tôi cắn chết
cũng không thừa nhận là cậu, được không?"
"..." Đô Ân Vũ gian nan tiến hành đấu tranh tâm lý, cũng không phải lo lắng bị phát hiện, mà
cách làm này trái với đạo đức nghề nghiệp, nhưng nghĩ tới vừa rồi mình
vô duyên vô cớ vu khống người ta, trong lòng lại luôn cảm thấy băn
khoăn.
Hiển nhiên Giang Dực cũng phát giác nội tâm phong phú của
Đô Ân Vũ, thừa dịp nóng mà thay đổi sách lược, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ cậu không phải như vậy..."
"Vốn dĩ cậu đối với tôi rất tốt..."
"Vốn dĩ vì quan tâm tôi mà chính mình mệt thành bệnh..."
Tuy nghe không thích hợp lắm, nhưng giọng điệu của đối phương làm cho cân
của Đô Ân Vũ không ngừng nghiêng về phía bên kia, lại nhìn người nằm
trên giường bệnh, thanh niên tài giỏi bình thường tràn đầy sức sống hiện tại đang đáng thương nhìn mình, giống cún lông vàng sau cơn mưa bị ướt
đẫm, giờ phút này đang ngửa bụng mong chủ nhân sờ sờ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!