Kết thúc bữa trưa xấu hổ khó chịu, Đô Ân Vũ lại kiểm tra vết thương của
Giang Dực, dặn dò hai câu rồi vội vàng chạy đi. Tuy cho tới bây giờ Đô
Ân Vũ cũng không thiếu người theo đuổi, dù sao đều là đồng lứa, mặc dù
lời từ chối không dễ nói, nhưng so với hiện tại thoải mái hơn chút. Tuổi Đô Ân Vũ không lớn, lại còn đang đi học, đương nhiên chưa từng trải qua xem mắt. Ba mẹ là phần tử tri thức, suy nghĩ sáng suốt, cũng chưa bao
giờ sốt ruột chuyện yêu đương của anh, con mình nguyện chịu khổ tình yêu thì yêu, muốn một mình cũng không sao cả, chỉ cần giữ mình trong sạch,
không làm những thứ phạm pháp, cho dù Đô Ân Vũ quyết định ngày mai kết
hôn với khăn rửa mặt thì ba mẹ cũng chỉ biết nói một câu "Con cảm thấy
vui vẻ là được rồi." Buổi chiều Đô Ân Vũ không đi kiểm tra phòng
Giang Dực, cảm giác lúc đối mặt với bà Giang vẫn có chút xấu hổ. Quan hệ gần gũi với Giang Dực cũng bởi vì những lời sáng nay tạm lạnh xuống, Đô Ân Vũ lại nhớ tới đường kẻ trắng giữa hai người, hiện tại anh rụt đầu
lùi về phía trước, còn lấy mình làm tâm, vây quanh một vòng hàng rào. Anh muốn thân cận với Giang Dực hơn, nhưng lại không biết có quấy rầy bà
Giang hay không. Sự thưởng thức của bà không phải là giả, nhưng không rõ là công nhận bác sĩ Tiểu Đô hay chỉ hài lòng đối tượng xem mắt. Mấy ngày sau đó Đô Ân Vũ cũng không một mình đi tới phòng bệnh của Giang
Dực, chỉ có lúc cùng chủ nhiệm Cao kiểm tra phòng đứng ở cuối cùng của
một đoàn bác sĩ, không ngẩng đầu viết hồ sơ bệnh án. Nhưng Đô Ân
Vũ lo Giang Dực không nằm được nên vẫn dặn dò Hồ Hiểu Tình không có việc gì thay mình đến phòng bệnh xem, phát hiện vấn đề gì kịp thời liên lạc
với mình. Nhìn trai đẹp ai mà không muốn nhìn chứ, mặt Hồ Hiểu
Tình tràn đầy gió xuân vui mừng, trước sau tiến vào phòng bệnh Giang Dực như nữ yêu quái trong Động Bàn Tơ. "Bác sĩ Tiểu Đô, hôm nay có chuyện." Giống như đặc công trên phố, rốt cuộc Hồ Hiểu Tình mang đến một tin tức dường như hữu dụng. "Chuyện gì?" Đô Ân Vũ ngẩng đầu từ một xấp hồ sơ bệnh án thật dày, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, "Giang Dực?" "Ừ." Hồ Hiểu Tình nói: "Anh đẹp trai họ Giang ở phòng bệnh cao cấp nói hôm nay không thoải mái, muốn kiểm tra lại một chút."
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Hoa Hồng tại truyen35.shop
"Sao lại không thoải mái? Cô có liên lạc với chủ nhiệm Cao chưa?" Đô Ân Vũ
rời hồ sơ bệnh án ra khỏi máy cố định, chuẩn bị gọi điện thoại cho bác
sĩ chính. "Không, đừng đừng." Hồ Hiểu Tình ngăn cản, "Tôi hỏi anh đẹp trai có chỗ nào không thoải mái không, anh ta làm gì cũng không nói với tôi." Hồ Hiểu Tình dừng một chút nói tiếp: "Anh ta gọi tên bảo cậu
qua, không cho nói với người khác." "Để tôi qua?" "Đúng, anh ta nói cậu biết rõ." Đô Ân Vũ lập tức nghĩ đến có phải tên ngốc này lại chơi tiến lên hay
không? Lần này vẫn nên thêm bà Giang, đổi thành đấu địa chủ. "Vậy tôi đi xem trước, tôi lo sẽ xảy ra chuyện gì đó." Đô Ân Vũ thản nhiên nói. "Ừ, hình như anh ta rất tín nhiệm cậu." Hồ Hiểu Tình cười nhạo, "Mấy ngày
nay luôn lẩm bẩm bác sĩ Tiểu Đô đi đâu, vì sao bác sĩ Tiểu Đô không đến, còn nói tôi quấn băng gạc thành dạng nặng nề, bác sĩ Tiểu Đô quấn đều
là nơ bướm." Đô Ân Vũ khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng cũng giật giật theo, "Vậy tôi lên trước một chuyến, vất vả chị Hiểu Tình rồi."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!