“Giận rồi hay sao?”
Ôn Trà nghiêng đầu nhìn bàn tay bị nắm của mình khi đang định chỉnh cổ áo cho Tề Tu Trúc.
Lòng bàn tay người đàn ông rộng lớn, chỉ cần dùng một tay là có thể tóm gọn tay cậu.
Ôn Trà mở mắt không nặng không nhẹ, hoàn thành động tác chưa làm xong, cậu chỉnh sửa cổ áo người đàn ông ngay ngắn rồi vô tình động vào yết hầu của anh ta, cậu lùi lại một cách không ngon, cậu vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
“Anh dùng loại kem cạo râu gì vậy, thơm quá đi.”
Người đàn ông không trả lời.
“Vẫn đang giận hay sao? Được thôi, vậy tôi không làm phiền anh giận nữa, tôi cũng phải về nhà rồi.”
Tề Tu Trúc liếc nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Trà, bị ánh mắt hồ ly lười biếng nhìn sang, sự ngứa ngáy từ cổ họng truyền vào người thấu đến tận xương còn có cả dục vọng mới được đánh thức từ từ lan tràn ra.
Dục vọng và sự lạnh lùng tạo ra sự đối nghịch trên người anh ta, tạo ra một loại cuốn hút tiềm ẩn.
Ôn Trà.
Trong lòng anh ta nghiền nát hai chữ này.
Ôn Trà cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người đàn ông phía sau lưng, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, bởi vậy gặp anh ta thì ghẹo một chút, nhưng cậu vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.
Cậu ta phải quay về nhà để dỗ anh trai.
Ôn Vinh vừa bước chân xuống sân bay thì biết được bữa tiệc nhà họ Trịnh xảy ra chuyện như vậy, anh ta lập tức quay về nhà mắng chửi Trịnh Minh Trung và Tiết Thanh Châu không thương tiếc, anh ta vẫn hậm hực tận mấy ngày sau.
Phòng sập rồi, không thấy em trai đâu.
Ôn Vinh muốn giết người.
Nhưng thân là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, anh ta không thể thực hiện chuyện này ngoài đời thực được nên chỉ có thể dùng ánh mắt để tra tấn hung thủ mà thôi.
Trịnh Minh Trung cau mày đau khổ: “Anh hai à xin anh luôn đó, thật sự không có liên quan gì đến tôi, ai biết chủ nhà họ Tề nghĩ gì chứ, hai chúng ta có thể nói lý chút được hay không?”
Mấy hôm nay anh ta bị Ôn Vinh hành hạ từ đánh golf tới taekwondo rồi tới kiếm đạo, bây giờ anh ta đang bị kéo tới đường đua.
Ôn Vinh là một thiên tài, một thiên tài chính hiệu, không chỉ tài giỏi về mặt học vấn và sự nghiệp mà còn tài giỏi về các môn sở thích cá nhân nữa.
Tiếng nhạc điện tử ầm ầm điếc tai, Trịnh Minh Trung cố gắng không nhìn vào ánh mắt sắp biến thành con dao bén của Ôn Vinh, anh ta vui vẻ gác tay lên vai Ôn Trà rồi đi sang: “Tôi dẫn em trai đến xem náo nhiệt đây.”
Có Ôn Trà ở đây, nói không chừng Ôn Vinh vì muốn giữ lại hình tượng của mình trước mặt em trai mà tiết chế lại.
“Anh dẫn nó đến đây làm gì?” Ôn Vinh muốn mổ não của Trịnh Minh Trung xem có phải đồ mới tinh hay không, dùng rồi như chưa dùng.
Khi Ôn Trà mới đến đây, anh ta sợ Ôn Trà sẽ giống mấy đứa hư hỏng kia nên anh ta cũng không đi quán bar đêm các thứ.
Kết quả Trịnh Minh Trung lại phá vỡ hết mọi sự nỗ lực của anh ta, thấy dáng vẻ như thể đang vui vẻ của Ôn Trà, Ôn Vinh bất lực thở dài một hơi.
“Tí nữa phải đi theo sát anh có biết không hả?” anh ta sờ tay vào đầu tóc mềm mại của Ôn Trà.
Ôn Trà ngoan ngoãn gật đầu.
Ôn Vinh hài lòng khẽ mỉm cười, lúc quay đầu lại nhìn Trịnh Minh Trung thì liền thay đổi sắc mặt: “Anh, tí nữa đấu một trận với tôi.”
Trịnh Minh Trung than vãn: “Sao còn chưa thôi nữa.”
Anh ta nhìn bóng lưng của Ôn Vinh Ôn Trà nghiến răng tức giận.
Tề Tu Trúc nói: “Vốn dĩ muốn chơi đó, nhưng anh kéo cậu ấy đến đây thì đã khác rồi.”
Trịnh Minh Trung nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, người đàn ông tóc tai gọn gàng đang ngồi sau làn khói thuốc, đầu ngón tay anh ta đặt trên ghế sô pha, gương mặt sắc sảo.
“Ẩy, anh cũng có thời gian ra ngoài nữa sao? Không phải bận lắm hả?” anh ta với lấy một chai nước suối chưa mở nắp uống ừng ực một hồi.
Tí nữa phải lái xe, anh ta không dám uống rượu.
Tề Tu Trúc lạnh lùng nói: “Gần đây không có chuyện gì.”
Sao lại như thế được? Nhất định trong nhà họ Tề lại có mâu thuẫn gì nữa rồi, suy cho cùng trong nhà họ Tề cũng không thiếu gì chuyện, mấy người anh của Tề Tu Trúc cứ như cây đèn cạn dầu vậy.
Nhưng bạn mình không nói thì anh ta cũng không vạch trần: “Được thôi, tôi đi thay đồ thi đấu đây, anh cứ ngồi đây đợi.”
Ở một diễn biến khác, Ôn Vinh đã thay xong nón bảo hiểm và đồ thi đấu rồi, anh ta thấy Ôn Trà đang nhìn vào một bộ đồ đua nhỏ có màu chủ đạo là trắng và đỏ, như một đứa trẻ đang nhìn vào đồ trong tủ kính trưng bày, anh ta không khỏi mềm lòng: “Có muốn thử không?”
Ôn Trà quay đầu sang, mắt cậu long lanh: “Được hả?”
Vừa hay Trịnh Minh Trung nhìn thấy Ôn Trà thay đồ xong, anh ta ngạc nhiên nói: “Em trai, em đứng ở trạm nào, có lẽ quán quân tối nay sẽ bị em thu phục đó.”
Ôn Trà không để ý tới kiểu xưng hô kỳ lạ trong lời nói của anh ta, cậu soi gương hài lòng.
Kiếp trước thân là con của một gia đình không tài không nghệ, dĩ nhiên cậu cũng biết đua xe rồi, thậm chí còn hơi nổi tiếng ở trong giới nữa, chỉ có điều khi đến đây, để duy trì hình tượng nên cậu không dám để lộ ra mà thôi,
Nhưng hôm nay Trịnh Minh Trung cũng đã dẫn cậu tới chỗ đua xe, đúng là hợp ý cậu quá.
Sau khi cổ vũ Ôn Vinh ở điểm xuất phát xong thì cậu không còn việc gì làm nữa, đang định quay về khán đài thì đột nhiên có một người đàn ông gầy như khỉ nhảy ra nhét nón bảo hiểm vào tay cậu, trông anh ta gấp như bỏng nước sôi, vô cùng đau khổ: “Anh đẹp trai à, anh cầm nón bảo hiểm giúp tôi, tôi đi vệ sinh cái được không?”
“Người lái xe số bảy đâu rồi?” nhân viên duy trì trật tự lên tiếng hét lớn, ở quảng trường lúc đó rất ồn ào, trong tay anh ta lại không có loa, chỉ có thể gằn giọng tìm người.
Mắt anh ta sáng lên, phát hiện nón bảo hiểm số bảy rồi bắt người nhét vào trong xe: “Còn không mau lên! Cuộc thi sắp bắt đầu rồi! Mau mau chuẩn bị đi, còn chưa đội nón bảo hiểm lên nữa, anh muốn chết hả! Đừng giả bộ đẹp trai nữa!”
Ôn Trà tự nhiên bị nhét vào trong xe:?
Cậu biết đây là một cuộc đua không chính thống, nhưng không ngờ lại vô trách nhiệm đến mức này, đến thí sinh mà cũng nhầm được nữa.
Nhưng chuyện sở trường của Ôn Trà là cứ sai thì cứ để cho sai luôn.
Cậu vặn chìa khóa xe rồi sờ sờ vào vô lăng.
Một cảm giác quen thuộc và phấn khích bao trùm lấy não của cậu, quyền lực, nhan sắc, rượu, các môn thể thao mạo hiểm chính là những thứ có khả năng kích thích đầu óc của con người nhất.
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật, truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật , đọc truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật chương mới