Ôn Trà không có phấn khích như Ôn Nhạc Thủy mà mỗi ngày đều ôn hòa nhã nhặn mà quẹt thẻ đen, ngày tháng trải qua vô cùng vui vẻ.
Trịnh Minh Trung đang khoan khoái vận động làm nóng cơ thể, nói với Ôn Trà: "Em trai, để gặp được em thật sự không dễ dàng, thế nhưng anh đảm đương lấy phim chụp X-quang về cái chết của anh trai em, thế mà anh trai em bây giờ coi anh như phần tử phạm tội số một, em nói xem em bồi thường cho anh thế nào?
Bọn họ đang ở trong sân đua tốc độ của thành phố C.
Hôm nay thời tiết rất tốt, Ôn Trà bận bịu quay video thi đấu ở nhà đã lâu, muốn đi ra ngoài thả lỏng xương cốt, cho nên gọi một cuộc điện thoại đến người nhàn rỗi nhất Trịnh Minh Trung ra ngoài.
Ôn Trà kéo khóa áo đua lên tận cổ chỉ để lại khuôn mặt trắng nõn: "Lần trước em ra mặt giúp anh trước ông nội anh cùng nhiều đại lão như thế, nghe nói ông nội anh vui vẻ điều anh vào công ti chi nhánh làm người quản lí?”
Trịnh Minh Trung nhún vai: "Chỉ là một nhánh."
Ôn Trà không dễ bị lừa như vậy: "Đó là chi nhánh ổn định nhất của Trịnh thị, ban lãnh đạo đều là những tài năng bậc nhất, anh chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng đợi bọn họ lập được thành tích là xong.
Nghe nói Trịnh thiếu gia vì thế bị người ta ghen tị, không biết bao nhiêu kẻ tiểu nhân đâm sau lưng đây."
Trịnh Minh Trung cười hề hề: "Quả nhiên không gì có thể giấu được em trai Ôn Trà, việc này thật sự đều là nhờ cả vào em.
Em yên tâm, sau này chỉ cần anh trai uống một ngụm canh nóng thì không thể thiếu em một miếng thịt đâu."
“Được rồi.” Ôn Trà nhét mũ bảo hiểm vào tay Trịnh Minh Trung để ngăn cản hành động cười đùa cợt nhả giống như con khỉ của anh ta, “Anh có muốn lên xe em chạy vài vòng không?”
Trịnh Minh Trung hai mắt sáng lên: "Cầu còn không được.".
Kể từ lần trước Ôn Trà trở nên nổi tiếng trên đường đua, video về cuộc đua ngày hôm đó đã được vô số người sao chép về nhà, dân yêu thích đua xe ở trong nhà tua đi tua lại nhiều lần trên màn hình lớn ti vi, còn người yêu người đẹp lấy cảnh chiếu lúc Ôn Trà xuống xe cắt thành từng khung dán tường, làm chúng thành hình nền cuộc trò chuyện hoặc hình đại hoặc liếm màn hình ngày ngày.
Trịnh Minh Trung có thời gian nhấn mở vx ra, một dãy cuộc trò chuyện toàn là lấy bức ảnh của Ôn Trà làm ảnh đại diện, khiến anh ta sốc đến mức con ngươi suýt chút nữa rơi ra ngoài.
Sau đó một số câu lạc bộ muốn thi đấu với Ôn Trà một trận nhưng Ôn Trà từ chối với lý do bận việc học ở trường.
Hôm nay lại có thể ngồi xe Ôn Trà, lúc quay đầu đã có thể khoe khoang với các anh em.
“Đúng rồi, đằng trước hình như anh đã nhìn thấy Ôn Nhạc Thủy ở gần đây, mấy người thật sự là có duyên.” Trịnh Minh Trung sau khi thắt dây an toàn lên xe tiếp tục nói lảm nhảm.
Anh ta suy nghĩ kỹ càng, phỏng đoán nguyên nhân Ôn Nhạc Thủy ở đây:
"Nhưng cậu ta chạy đến đây để làm gì nhỉ? Chẳng lẽ tên Thành Lâm Mộc ngu ngốc kia cũng ở đây? Vậy thì anh phải tránh xa bọn họ chút, ngu ngốc dễ lây bệnh, để tránh làm hỏng tâm trạng tốt trong ngày của anh."
Ôn Trà không đáp lại anh ta mà đạp chân ga tăng tốc độ lên cao nhất, dọa anh ta tới mức nuốt lời trở lại.
Trên đường đua không có những chiếc xe đua khác, lái xe sẽ tự nhiên luyện chắc cảm giác tay, nhưng Ôn Trà thì khác, những thao tác nguy hiểm đó thì không có, nhưng mỗi lần tăng ga đều ở mức cao nhất, tốc độ phóng lên đều ở mức giới hạn.
Tình huống như này cực kỳ thử thách sức chịu đựng và sự kiên trì của các tay đua, nhưng Trịnh Minh Trung lại lặng lẽ mở hai mắt đang nhắm nghiền, góc mặt Ôn Trà kiên định điềm tĩnh, qua mũ bảo hiểm cũng có thể nhìn thấy tóc mai ướt nhẹp cùng với những mồ hôi ở dưới cằm nhọn.
Rõ ràng là một cành liễu mảnh mai có thể uốn mình trong gió nhưng lại ngoan cường đến khó tin.
Một quán cà phê được mở gần vạch đích của đường đua, chiếc bàn cạnh bên cửa sổ, một người đàn ông mắt xanh tóc vàng và một thiếu niên tóc đen áo trắng quan sát chiếc xe đua sắp về đích.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc xe với sự thích thú, tán thưởng nói: "Vẻ đẹp của bạo lực."
Vị thiếu gia áo trắng chính là Ôn Nhạc Thủy cười phối hợp với anh ta, tỏ ý tán thành.
"Ngài Edward thích đua xe sao?"
Người đàn ông ngồi đối diện cậu ta, lông mày cao và đôi mắt sâu, con ngươi màu xanh ngọc lấp lánh dưới hốc mắt sâu, mái tóc màu vàng còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, anh tuấn bức người như một tác phẩm điêu khắc.
“Cứ gọi tôi Edward là được, cậu không cần phải khách khí khí như vậy.” Rõ ràng anh ta trông giống người nước ngoài, nhưng kỳ lạ là tiếng Trung của anh ta lại đặc biệt lưu loát.
Ôn Nhạc Thủy mím môi ngượng ngùng gật đầu.
Cậu ta đến quán cà phê này theo lời dặn dò của người đại diện, người đại diện chỉ nói với cậu ta rằng sẽ có một quý nhân, bảo cậu ta cần cố gắng tranh thủ nhưng lại không nói cho cậu ta biết thông tin cụ thể.
Vì người đại diện cũng là trong lúc vô tình nghe được thông tin liên quan nên hy vọng cậu ta có thể đến để thử vận may của mình.
Khi cậu ta đến quán cà phê này nhìn thấy Edward lần đầu tiên, trái tim trong lồng ngực của cậu ta đập dữ dội, trong tiềm thức nói với cậu ta rằng chính là người này!
Ôn Nhạc Thủy từ nhỏ đến lớn đã nhiều lần trải qua những ám thị mạnh mẽ trong âm thầm như vậy, đồng thời kết quả cuối cùng đều chứng minh rằng tiềm thức của cậu ta không sai.
Vì thế lí do để ngồi cùng bàn với Edward của cậu ta là giao tiếp một cách hợp lẽ tự nhiên.
Edward là một nghệ thuật gia, âm nhạc, đạo diễn, nhiếp ảnh đều có xem qua, đồng thời còn xứng với danh hiệu tài hoa hơn người.
Ôn Nhạc Thủy vui mừng khôn xiết, nếu có được sự giúp đỡ của Edward, không nói đâu xa, chỉ là cuộc đấu tranh cúp Phong Hoa, cậu ta có thể nắm chắc hơn nhiều rồi.
Edward trả lời câu hỏi của cậu ta: "Tôi không thích xe đua, tôi chỉ thích xem mọi người khi đua xe, cái đẹp chính là bùng cháy và ngã xuống, hóa thành tro, mất đi sinh mạng là cái giá phải trả trong môn thể thao mạo hiểm này, cậu cảm thấy có đáng để theo đuổi không?”
“Thật tiếc tôi không thể.” Ôn Nhạc Thủy nói, “Cha mẹ tôi rất nghiêm khắc, họ không cho tôi học.”
Edward chân thành sâu sắc đáp lại cậu ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Ôn Nhạc Thủy: "Không thành vấn đề bé cưng, tôi thích việc em nghĩ mình giỏi giấu những tâm tư của mình vào trong mắt, thế nhưng không che giấu kỹ càng...!ừm...!dã tâm, giả dối lại mê người."
Nụ cười của Ôn Nhạc Thủy đông lại trong giây lát, thấy sự tán thưởng trong mắt Edward không phải là giả, buộc lòng kìm nén không nói, tránh né đánh giá của anh ta đối với cậu ta.
Xe đua ngoài cửa sổ vọt đến vạch đích, Ôn Trà nhảy xuống xe cởi mũ bảo hiểm, khuôn mặt đào hoa, thân thể cơ bắp duy trì trí nhớ căng cứng, nhưng trạng thái lại vô cùng thoải mái, chói sáng đến nỗi những cảnh vật xung quanh đều mất đi màu sắc.
Tùy ý dựa vào phía trước xe và nhanh nhẹ trêu đùa người trò chuyện ở phía trước, đuôi mắt màu hồng đào có tự nhiên, khóe môi cong lên giữa lời nói dịu dàng làm cho người ta điên cuồng không thể rời mắt.
Edward vốn dĩ lưng thả lỏng dần dần căng lên, giống như dã thú gặp được con mồi, liếm liếm môi mỏng không chút sắc máu, nhìn chằm chằm Ôn Trà không tha: "Đó là ai vậy?"
Ôn Nhạc Thủy nắm chặt ly cà phê, che giấu uống ngụm cà phê, khi quay đầu thì nhóm người kia đã biến mất không thấy, cậu ta nói “a" một tiếng: "Thật xin lỗi, tôi không nhìn thấy."
“Không sao.” Trong mắt Edward hiện lên một tia hứng thú, hướng tầm nhìn về phía cửa quán cà phê, “Bọn họ đến rồi.”
Cuối cùng một đám người đang thảo luận mở rượu sôi nổi, Ôn Trà cùng Trịnh Minh Trung đang thảo luận uống cái gì, có Ôn Vinh thần sát khí không ngừng ăn miếng trả miếng, Trịnh Minh Trung làm sao dám để hắn đụng một chút rượu, nghĩ có quán cà phê gần đây đã thuê một nhân viên pha chế nổi tiếng với giá cao, vì vậy anh ta đề nghị đến đó nghỉ ngơi.
Vừa bước vào cửa, Trịnh Minh Trung liền phát hiện tầm nhìn nóng rực của một người nước ngoài về phía Ôn Trà không tha.
Anh ta muốn che Ôn Trà sau lưng làm cho người kia sợ hãi, nhưng Ôn Trà lên tiếng nhắc nhở trước: "Ôn Nhạc Thủy."
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật, truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật , đọc truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật chương mới