Phòng làm việc của Edward khá xa hoa, ngay khi bước vào, người mê nghệ thuật như Trịnh Minh Trung cũng bị kinh sợ. “Bản vẽ, camera, dương cầm, đàn violin… anh rốt cuộc là làm gì?” Trịnh Minh Trung nghi hoặc khó hiểu. Edward cười nói: “Đó là do hoàn cảnh gia đình, với lại thỉnh thoảng tôi có học qua.” Trịnh Minh Trung cảm thán: “Ồ, thật tuyệt.” “Nhưng mà Edward thích nhất vẫn là đàn violin.” Ôn Nhạc Thủy ngửa đầu chăm chú nhìn chiếc đàn violin treo trên tường, ngạc nhiên, “Này, đây có phải là tác phẩm làm ra vất vả nhất của Cannone, nhà chế tác nổi tiếng nhất của Ý không? Tôi nghe nói rằng Claire, nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng nhất lúc bấy giờ đã dùng cây đàn này để diễn tấu khi mai táng nữ hoàng Elizabeth, không ngờ lại thấy nó ở đây…” Edward gỡ nó xuống đưa cho Ôn Nhạc Thủy: “Có muốn kéo thử không?” Ôn Nhạc Thủy kinh ngạc: “Thật sao?” Cậu học đàn violin cũng đã mười mấy năm, những người thầy đã dạy cậu đều khen ngợi cậu rất xuất sắc, khi bước vào giới giải trí, cậu cũng tạo dựng tên tuổi của mình cùng với cây đàn violin, cậu rất tự tin vào trình độ của bản thân. Cậu đã chọn một bài hát tên “Lương chúc” đây là bài hát hay nhất của cậu. Nhất là khi tình yêu của anh và Tề Quân Hạo cũng đang gặp trắc trở, nỗi hoang mang trong lòng khiến cậu trút hết cảm xúc vào âm nhạc lại càng cảm động hơn, ngay cả Giáo sư ở Nhạc viện Trung Ương từng thẳng thắn nói rằng không cách nào vượt qua được cảm xúc của bài hát này. Quả nhiên, khi kết thúc bài hát, cậu thấy được sự thưởng thức không che giấu trong ánh mắt của Edward. “Thật lợi hại.” Ôn Trà khen ngợi. Ôn Nhạc Thủy kiêu ngạo giống như một con thiên nga, nhưng lại cúi thấp cần cổ trắng nõn, giả bộ khiêm tốn: “Tiểu Trà, cậu biết không?” Ôn Trà nhẹ nhàng mà nói, vẻ mặt chân thành: “Em không biết.” Ôn Nhạc Thủy dâng lên cảm giác có được thành tựu trong lòng. Đúng vậy, làm sao mà Ôn Trà có thể đàn được violin được. Cậu ở tại vùng quê xa xôi ấy hơn mười năm, hằng ngày làm công việc đồng áng, tay cậu sao có thể tiếp xúc với những nhạc cụ tao nhã này được. Trịnh Minh Trung ở bên nghe cậu ta nói mà trong lòng cảm thấy tức giận. Cái hay không nói, nói cái dở, một thiếu gia giả làm tu hú chiếm tổ cư nhiên tỏ ra trong sáng, hỏi người bị hại có học qua đàn violin hay không? Đã không biết tốt xấu còn ra vẻ cảm tình, anh ta lạnh lùng nói: “Chiếm vị trí của người khác thì đừng có không biết xấu hổ, mau câm miệng lại đi.” Ôn Nhạc Thủy phản ứng lại, cậu ta ghét bỏ đẩy rớt con thiêu thân trên tường: “Anh nói con thiêu thân, thật là phiền phức, che ở trên mặt tường làm phá hủy mỹ cảm của cả bức tường.” “Nhưng khi đến nhà họ Ôn em có học một chút, hiện tại có thể đàn bài “Ngôi sao nhỏ”, lần trước em còn viết điệp khúc cho nó, giáo viên còn khen em rất có thiên phú.” Ôn Trà nói với bọn họ. Ôn Nhạc Thủy trong lòng lạnh lùng cười nhạo, chẳng lẽ cậu ta còn không biết trình độ của Ôn Trà ra sao ư? Cậu ta mới học có vài buổi học violin đã đăng ký trước đó, có thể tạo nên danh tiếng gì? “Tôi có vinh hạnh được nghe không?” Nụ cười của Edward vẫn luôn không thay đổi, đôi mắt xanh và dài hẹp ấy dường như đang âm thầm khích lệ. Ôn Nhạc Thủy cũng nói: “Thật sao? Tôi chưa bao giờ có cơ hội nghe Tiểu Trà biểu diễn, cuối cùng tôi cũng có cơ hội xem rồi.” Ôn Trà trả lời: “Tất nhiên” và chọn ra một cây đàn violin. Trịnh Minh Trung nghiêm túc chờ đợi, không phải bởi vì anh ta xem thường Ôn Trà, mà hiện thực là anh không thể tin Ôn Trà có thể kéo ra âm thanh thiên phú gì, nhưng xét cho cùng, dựa trên cơ sở tình cảm, anh ta quyết định trong chốc lát cho dù lỗ tai đổ máu cũng phải khen tên đầu gỗ này kéo thật tốt! Ôn Trà trước nay chỉ học được những điều cơ bản về violin, không thể làm được gì, trời sinh cậu không chịu khổ được, không chịu để tay có vết chai, nên cùng lắm chỉ có thể luyện ra được như tư thế chơi vĩ cầm đẹp đẽ của một thiếu niên nhảy múa trong cung đình trong bức tranh sơn dầu rực rỡ phương Tây. Edward ánh mắt lưu luyến trên xương quai xanh tinh xảo và mảnh mai như cánh bướm của thiếu niên, cùng chiếc cằm như một cánh hoa nhọn. Thân đàn cong cong đặt trên làn da trắng sứ, đàn có quý cũng không địch lại vẻ đẹp quý báu của bản thân người thiếu niên ấy. Tuyệt diệu. Anh ở trong lòng tán thưởng không thôi. Có khí chất đến mức anh có thể tha thứ cho sự vô tri và ngu xuẩn trong lòng. Ôn Nhạc Thủy ân cần mà giải vây cho Ôn Trà: “Tiểu Trà, nếu không được cũng không sao…”
Ngay khi âm tiết của từ cuối cùng đến đầu lưỡi, dây cung đang diễn tấu bỗng nhiên thay đổi góc độ. Từ những nốt nhạc đơn giản đến những giai điệu vô cùng mượt mà, người thanh niên cao lớn như ngọc bích, ánh sáng chiếu cố cậu, bao phủ cậu trong ánh sáng dịu dàng, khiến cậu như vừa trong bóng tối ảm đạm, mặt khác lại là ánh sáng ấm áp, điều đó làm cho trái tim của mọi người đều mềm mại. Đầu ngón tay cậu trong suốt vì dùng lực, âm sắc lưu luyến giữa các dây đàn. Edward hai mắt sáng lên: “Nó thật hợp với bên ngoài cửa sổ.” Gió thu hiu quạnh thổi lá rụng xào xạc, xơ xác, tiêu điều của mùa thu làm người ta khó mà lơ đi, nhưng ánh mặt trời đôi khi xuyên qua bầo trời cao lại đem đến ấm áp trong phút chốc. Một lời mở đầu và dẫn dắt vô cùng hoàn mỹ. Kỳ lạ là Edward có một cảm giác quen thuộc đến không ngờ với giai điệu này, như thể anh đã nghe nó ở đâu đó trước đây, nhưng khi nhạc phát ra anh lại không đoán được hướng của giai điệu, và tâm trí anh hoàn toàn bị đóng băng, điều này khiến cho anh ta cảm thấy hưng phấn không thể diễn tả được. Ôn Trà biểu diễn xong đứng yên, lè lưỡi tinh nghịch: “Tên là “Sinh môn” tôi mới viết đoạn đầu, còn chưa viết xong.” Gương mặt Edward nở một nụ cười quyến rũ, kiềm chế ham muốn tìm tòi khó lòng chịu được mà nói: “Tôi hy vọng tôi vẫn còn vinh hạnh được nghe phần còn lại.” Anh ta lại hỏi: “Trước mắt có suy nghĩ gì chưa?
Ôn Trà bình tĩnh đối diện anh ta, đôi đồng tử màu hổ phách trong vắt, bên môi có một chút ý cười: “Đương nhiên là có.” Cậu dò hỏi Edward: “Anh không thoải mái sao?” Edward nhún vai, nhàn hạ ôm cánh tay: “Tôi mắc bệnh nghề nghiệp, không thể nghe những bài hát chưa hoàn thành, cảm thấy không thoải mái lắm.” Ôn Trà chậm rãi nhếch lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng tựa như lời thì thầm của các cặp tình nhân, và cũng như sự mê hoặc của ác ma: “Đừng lo, tôi sẽ cho anh nghe.” Dù sao tác phẩm này do chính Edward sáng tác trong cuốn sách gốc. Edward đến đây với mục đích quan trọng nhất là tìm cảm hứng. Ôn Nhạc Thủy thành công giúp anh tìm cảm hứng, Ôn Trà thất bại lại giúp anh tìm ý tưởng luôn. Anh ta giống như một quan sát viên vô cảm, ở tít trên cao, như thượng đế điều khiển cuộc sống của cơ thể gốc này, không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng từ nghệ thuật của mình từ những ngày đen tối khi cơ thể nguyên bản thối rữa thành bùn. Sau cái chết của người này, ca khúc “Sinh môn” do anh sáng tác đã gây chấn động làng nhạc, thậm chí từng bị liệt vào vùng cấm vì ngòi bút quá đen tối, nó cũng tạo nên danh tiếng của anh như một nam thần trong giới âm nhạc. Đời này không có trải qua bi thương của cơ thể này, Ôn Trà muốn xem xem đóa hoa nghệ thuật này sẽ nở như thế nào? Ôn Nhạc Thủy nắm chặt cây violin, cây đàn đã hằn sâu vào da thịt cậu ta cũng không hề hay biết. Ôn Trà, tại sao lại là Ôn Trà, tại sao lại luôn lấy đi mọi thứ của hắn. Cậu ta bước tới và cắt ngang ánh mắt của hai người: “ Edward, anh còn nhớ em…” Dù thế nào thì cậu ta cũng phải giành được sự ủng hộ của Edward trong cuộc thi ảnh. Edward tỉnh táo lại, cầm lấy tay cậu ta cúi đầu hôn nhẹ: “Đương nhiên, rất vinh hạnh được phục vụ em.” Trịnh Minh Trung rùng mình nổi da gà, dù sao anh ta cũng đã xem náo nhiệt xong, không đổi sắc mặt mà đến bên Ôn Trà: “Khi nào thì chúng ta rời đi?” Điện thoại của Edward vang lên đúng lúc này, khi nhìn thấy người gọi trên màn hình, lông mày anh ta có vẻ ảm đạm, anh đi sang bên cạnh và nhấc máy: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đến chỗ anh chữa trị.” “Anh Edward bị bệnh à?” Ôn Trà tò mò hỏi sau khi anh trả lời điện thoại. “Ừm.” Edward ném điện thoại vào túi, mặt thêm vài phần ưu tư, “Tôi đến Trung Quốc cũng là vì trị bệnh.” “Thật sao?” Ôn Trà lộ vẻ rõ ràng, hai mắt đen trắng chân thành ước ao: “Chúc anh mau chóng bình phục.” Ôn Trà có thể cam đoan trên đời không có điều ước nào chân thành hơn lời cậu nói, đúng hơn là một lời nguyền. Tất cả tài năng của Edward đều bắt nguồn từ sự điên rồ của anh ta. Anh ta nhận thức được sự mơ hồ, ranh giới và nhầm lẫn trong ảo giác, do đó có được nguồn sáng tạo vô tận, cũng vì vậy mà được tâng bốc thành thiên tài trong ba giới là giới hội họa, giới âm nhạc, giới điện ảnh. Thật đáng tiếc khi gia đình anh ta đã tìm ra cách để ngăn chặn căn bệnh di truyền của gia đình, đồng thời cái giá phải trả cho việc này là Edward gặp phải một nút thắt trong việc sáng tạo. Cậu thản nhiên rời khỏi sân khấu với vẻ mặt kiềm chế của Edward, lịch sự tìm cớ tạm biệt Trịnh Minh Trung rồi đứng bên đường suy nghĩ lại việc mới trải qua. Cậu cũng là một nghệ sĩ cũng gặp phải thất bại, nhưng Tiết Thanh Châu nhẹ nhàng bao dung lỗi lầm, âm thầm chịu đựng áp đựng và lấp liếm vết thương lòng. Edward không ngừng kích thích các giác quan của mình bằng cách làm tổn thương người khác, dùng mọi cách để đạt được mục đích của mình. Ôi, cậu chợt nhớ đến anh họ của cậu. Ôn Trà lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện với Tiết Thanh Châu: “Anh họ, em vừa gặp một người nước ngoài kinh khủng, khiến em sợ chết khiếp. Hu hu hu!” Cùng cuộc đối thoại, anh sao chép cho Ôn Vinh và Tề Tu Trúc: “Anh/Chú, em vừa gặp một người nước ngoài kinh khủng, khiến em sợ chết khiếp. Hu hu hu!” Ngay sau đó, những chấm tròn nhỏ màu đỏ xuất hiện trên 3 cuộc trò chuyện: “Tiểu Trà, em đang ở đâu, đừng sợ, anh đến đón em.” “Đứng yên đừng di chuyển, anh đang lái xe tới.” “Gửi vị trí cho chú.” Ôn Trà hài lòng gật đầu: Tốt lắm, mị lực năm đó của cậu vẫn không hề suy giảm. Vì vậy, hiện tại có một vấn đề, tí nữa cậu nên lên xe ai?.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!