Tề Tu Trúc đã từng đọc được một câu như thế này trong kinh Phật:
“Người có dục vọng giống như cầm đuốc, đi ngược chiều gió sẽ có nguy cơ bị bỏng tay.”
Đọc xong thì chỉ đơn giản là đọc, không có những hiểu biết sâu sắc khác.
Lúc này anh mới biết câu này có ý gì, giống như môi và răng nóng bỏng đã li3m qua làn da, thúc giục con người tuân theo dục vọng không thể kiềm chế được rồi trở thành dã thú.
Nhưng giờ phút cuối cùng, anh vùi trán vào hõm cổ Ôn Trà, hơi thở nóng rực phả vào làn da, không nỡ có động vào Ôn Trà thêm một chút nào nữa.
Như thế này mà anh còn có thể chịu đựng được!
Ôn Trà muốn đá anh, nhưng khi bình tĩnh lại thì lại cảm thấy buồn cười và bất lực.
Thực dục và tính dục.
Kiếp trước hay kiếp này cậu cũng đều đã quen phòng túng đắm chìm chuyện nam nữ, nhìn thấy vừa mắt là sẽ chơi đùa cùng, thậm chí còn không thể xem là tình yêu chóng vánh được nữa, nhiều nhất chỉ có thể là bạn tình mà thôi.
Lông mày và đôi mắt của Tề Tu Trúc rất dịu dàng, đuôi mắt hơi đỏ lên, dáng vẻ kiềm chế khiến trái tim của Ôn Trà cũng mềm nhũn ra, giống như nước chanh chua chua ấm áp được rót qua một cái muôi.
Nhưng đến thời khắc mấu chốt chợt dừng lại, Ôn Trà vẫn bực bội đá vào bắp chân của Tề Tu Trúc: “Xem như anh nợ tôi, cút sang một bên ngủ đi.”
Đối phương hôn lên đôi môi của cậu, nuốt hết những lời than phiền vào giữa môi và răng.
Ôn Trà bực muốn chết, lẩm bẩm mắng “ tên đàn ông chó” nhưng cũng không thể đuổi anh xuống giường.
Khi Tề Tu Trúc tỉnh lại, Ôn Trà đã mặc quần áo chỉnh tề, dấu vết đen tối dưới áo len cổ lọ đã hoàn toàn bị chặn lại, dưới ánh mặt trời cả người trông rất rực rỡ chói mắt, nhếch môi gật đầu với anh: “Chú nhỏ, anh đã tỉnh rồi à? Tôi đi trước đây, tôi bận đi hóng hớt rồi.”
Nói xong, cậu nhanh chóng dứt khoát mở cửa đi ra ngoài, để lại một căn phòng im lặng.
Tề Tu Trúc sau đó mới nhận ra rằng có điều gì đó không đúng:
Cứ luôn cảm thấy? Bị Ôn Trà trêu rồi?
Dinh thự được bao quanh bởi cây xanh, kết hợp giữa phong cách hiện đại và cổ điển.
Sáng sớm, Ôn Trà đi thang máy lên tầng mười ba, liền nghe thấy tiếng cửa một hộ gia đình mở toang, hai người đứng ở cửa ra vào, truyền đến một tràn tiếng la mắng: “Sao các người lại ở đây? Cút ngay cho tôi!”
Một người đàn ông cao lớn, trông có vẻ cà lơ phất phơ đang phì phèo hút thuốc, bất mãn nói: “Anh phát điên cái gì chứ? Rõ ràng là anh thuê tôi tới.”
Lâm Mộc tối hôm qua xuất hiện ở trong căn phòng này, không ngừng cọ xát lên người anh ta, quần áo cũng bị anh ta lột sạch, người đàn ông lúc đầu cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nhận tiền làm việc thì không cần phải hỏi quá nhiều, ai mà biết người có tiền thích chơi cái kiểu kỳ lạ nào, anh ta cứ chiều theo ý thích của đối phương là được.
Kết quả là mới sáng sớm khi Lâm Mộc thức dậy, đã đấm và đá anh ta như nổi cơn điên, suýt chút nữa là bóp chết anh ta rồi.
Khuôn mặt của anh ta bị thương, còn thêm vài dấu răng trầy xước.
“Sao anh lại giống như một bà điên vậy?” Anh ta ôm lấy má đang đau nhói của mình lại, châm chọc: “Tối hôm qua ở trên giường anh không có kêu như vậy.”
Không cần biết là bà điên hay mẹ điên, từng lời từng chữ đều đâm sâu vào trái tim nhạy cảm và mong manh của Lâm Mộc.
Hình ảnh ăn chơi phóng túng của đêm qua chợt hiện lên trong tâm trí của cậu ta, cảm giác nhục nhã nặng nề khiến cậu ta bật dậy và vung nắm đấm vào người đàn ông.
Cạch, cạch, cạch.
Âm thanh cửa trập liên tục và đèn flash vang lên gần như cùng một lúc vang lên.
Ôn Trà ở phía sau thò cái đầu ra, mang theo khẩu đại bác, xúm lại chụp ảnh Lâm Mộc và người đàn ông lạ mặt quần áo đáng không chỉnh tề, tiếng màn trập nhất thời lanh lảnh không dứt.
“Chụp rõ ràng một tí, nhất định phải thấy rõ mặt.”
“Cứ yên tâm đi, cứ hoàn toàn tinh vào kỹ thuật của tôi đi!”
Họ nghênh ngang xem đương sự như không tồn tại, mạnh dạn trao đổi kinh nghiệm chụp ảnh tâm đắc của mình.
Lâm Mộc thẹn quá hóa giận, vừa che mặt vừa cố gắng che đi phần da thịt lộ ra ngoài của mình, sau đó lại bước tới ném máy ảnh của các phóng viên đi.
Đám phóng viên cố gắng giật lại: “Anh làm gì vậy? Vô duyên vô cớ lại đập vỡ máy ảnh của tôi? Tôi sẽ cảnh sát anh vì tội phá hoại tài sản của người khác!”
Lâm Mộc hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh: “Ta sẽ cho các người một trăm nghìn nhân tệ tệ, đưa ảnh chụp đây cho tôi, các người mau cút đi.”
Một trong những phóng viên không hài lòng với thái độ dứt khoát này của cậu ta, chế nhạo cậu ta: “Tôi biết anh, đây không phải là cậu chủ Lâm nổi tiếng ở thành phố C sao? Nếu như để mọi người biết cậu chủ Lâm ăn đến mức chay mặn đều dùng được, vì yêu mà bị đè thì e rằng sẽ khiến tất cả mọi người đều phải kinh ngạc.
Một trăm nghìn tệ? Anh đang bố thí cho ăn xin à!”
Lâm Mộc tức giận vô cùng, gầm lên với bọn họ: “Một triệu! Tôi khuyên các người đừng được nước lấn tới.”
Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, nghe xong liền đặt máy ảnh xuống.
Dù sao thì nhà Lâm Mộc có thể xem là có thế lực, sau khi đắc tội cậu ta, đối phương nhỏ mọn như vậy, bọn họ có thể cũng không có kết quả tốt đẹp gì.
Ôn Trà không nhịn được bật cười ra tiếng.
Mọi chuyện càng ngày càng thú vị, một vài phóng viên thật ra là do Ôn Nhạc Thuỷ lén lút tìm tới, nhưng không ngờ lại bị báo ứng lên người Lâm Mộc.
Trong khung cảnh gươm súng sẵn sàng đột nhiên vang lên một tràng cười, mọi người lập tức hướng mắt về phía sau.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Trà trong sáng, tươi tắn và sạch sẽ, giống như vừa từ trong buổi biểu diễn nào đó tình cờ đi ngang qua chỗ bọn họ, biến một tình tiết cẩu huyết thành một tình tiết người qua đường xinh đẹp cẩu huyết.
“Ôn Trà, cậu tới đây làm gì?” Lâm Mộc sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, chẳng mấy chốc hai mắt cậu ta đã đỏ ngầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên cắn một miếng thịt của Ôn Trà.
Mọi chuyện đáng lẽ nên xảy ra với Ôn Trà đều trở thành cậu ta, khi cậu ta tỉnh dậy, đầu óc không cần thông minh cũng có thể hiểu rõ, Ôn Trà chắc chắn đã động tay động chân trong đó rồi.
Cậu ta vậy mà lại bị Ôn Trà chơi đùa, quay vòng vòng trở thành cừu thế tội thay cho Ôn Trà!
Ôn Trà nhẹ nhàng nói: “A, tôi cũng giống như những bạn phóng viên, đến đây để đòi nợ đấy? Tối hôm qua cậu nợ tôi hai mươi triệu.”
Lâm Mộc toàn thân âm ỉ đau nhói, cảm giác nhớp nháp trên người gần như khiến cậu ta phát điên lên, điều khiến hắn khó có thể lên tiếng chính là lòng tự tôn đàn ông của cậu ta.
Cậu ta không phải chưa từng chơi qua những người anh em đó, nhưng cậu ta luôn là người ở trên, kết quả đêm qua lại...
Vừa nhìn thấy Ôn Trà sạch sẽ, sảng khoái, cơn tức giận âm ỉ suýt chút nữa đã cắn nát trái tim của cậu ta.
“Tại sao cậu không bị gì cả?”
Ôn Trà không nói.
Thực ra cậu có bị gì đó chứ, tay có hơi đau.
Miệng bị người ta cắn rách, còn có hơi đau nữa.
Nhưng thời điểm bị hành hạ làm sao có thể để lộ ra được, Ôn Trà cẩn thận quan sát dáng vẻ bức bối của đối phương, “oa” lên một tiếng rồi kỳ quái nói: “Cậu chủ Lâm thật là có phúc.”
Cậu luôn chú ý đến an toàn tính mạng của bản thân: “Các bạn phóng viên, lát nữa nếu cậu ta nếu xông vào đánh tôi thì mọi người nhớ một người mau chóng chụp ảnh lại, người khác nhất định phải bảo vệ tôi đấy.”
Phóng viên vô duyên vô cớ bị sắp xếp: Anh đang dạy chúng tôi các làm việc sao? Nhưng tất nhiên họ có thể nhận ra cậu thiếu niên đẹp đẽ này chính là Ôn Trà, con cưng chạm tay vào là bỏng của làng giải trí lúc này, cảm nhận sâu sắc rằng bọn họ đã đào được một tin tức lớn.
“Thật tiếc vì cái máy quay đang hoạt động trong phòng đã bị cậu chủ Lâm gỡ xuống mất rồi đúng chứ.” Ôn Trà thở dài tiếc nuối, lần đầu tiên gọi Lâm Mộc là “cậu chủ Lâm”, đặt trong bối cảnh như vậy lại khiến cho nó trở nên vô cùng mỉa mai: “Cậu chủ Lâm không phải là muốn giữ nó cho riêng mình đó chứ.”
Lâm Mộc cuối cùng chắc chắn rằng mọi chuyện đều là trò trêu đùa của Ôn Trà dành cho cậu ta.
Rốt cuộc thì phân đoạn nào đã xảy ra vấn đề.
Chuyện này rõ ràng chỉ có cậu ta và Ôn Nhạc Thuỷ biết, làm sao đến cả việc trong phòng có lắp camera Ôn Trà cũng biết được luôn nữa chứ?
Trong lòng Ôn Trà lạnh lẽo.
Vênh váo tự đắc biết bao khi đứng trên cao điều khiển số phận của nguyên chủ, bây giờ lại trông xấu xí như một chó chết chủ.
Chỉ dựa vào một chút thế lực mà tùy ý chà đạp người khác, cho dù nguyên chủ có ngàn vạn điều không tốt, thì cũng sẽ không đến lượt cậu ta đến phán xét.
Môi Lâm Mộc run lên, cơ bắp toàn thân của cậu ta cũng đang co giật rất rõ rệt.
Sáng sớm, nhìn thấy người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí tiều tụy như vậy là một loại hình phạt tàn khốc cho mắt, Ôn Trà đã hóng chuyện đủ rồi, vì vậy thản nhiên buông xuống một câu: “Haiz, cũng không biết Ôn Nhạc Thuỷ đi cùng với cậu đâu rồi?”
Ngay lập tức phản ứng lại, các phóng viên đã biết được nội tình liền vây lấy Lâm Mộc, ngăn cản không cho cậu ta đuổi theo Ôn Trà.
Sau khi đi ra khỏi dinh thự, Ôn Trà duỗi người xong, mơ hồ cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì rồi.
Khi về đến nhà mới phát hiện ra...
Tề Tu Trúc bị cậu bỏ quên trong phòng rồi!
Nhưng mà Ôn Trà lập tức tự chột dạ tự an ủi chính mình, Tề Tu Trúc một con người to lớn như vậy, chắc chắn có thể tự lo cho bản thân, nếu quên rồi thì cứ vậy thôi.
Nhà là một bến cảng ấm áp, trong nhà có vú Vương và Tiết My tỉ mỉ coi sóc, trong nhà luôn có tràn ngập hương hoa ấm áp.
“Cậu chủ ngày hôm qua ở bên ngoài sao?” Đang ăn điểm tâm, Ôn Trà vừa về đã bị vú Vương dẫn đến bàn ăn, liền nhiệt tình nhét cho sữa đậu nành và sủi cảo.
Ôn Trà cẩn thận để nước canh trong sủi cảo không bị tràn ra ngoài, nước sốt nóng hổi khiến cậu phải thè lưỡi, tay nghề làm sủi cảo của Vú Vương là số một, mỗi lần cậu đều nôn nóng ăn, đa phần đều bị bỏng miệng.
“Con đấy, cẩn thận một chút.” Tiết My buồn cười vỗ vỗ lưng Ôn Trà.
“Ngon quá, cám ơn vú Vương.” Ôn Trà bình tĩnh trở lại, sau khi cảm ơn Vú Vương mới trả lời câu hỏi của bà ta: “Tối hôm chơi đến khuya quá, nên con đã ngủ bên ngoài luôn.”
Nói dối mà chưa kịp soạn bản thảo, nhưng Ôn Trà mặt không đỏ, tim cũng không đập loạn.
Thật sự là chơi đến quá muộn, nhưng giữa chừng có đổi sang cách chơi khác mà thôi.
Ôn Trà nói với Tiết My chuyện Trịnh Minh Trung muốn đưa cậu ra ngoài chơi, trong lòng Tiết My đã chuẩn bị sẵn sàng: “Tiểu Trịnh đưa con đi chơi à, chỉ cần chú ý an toàn là được.”
Ôn Vinh vẫn duy trì phong cách lạnh lùng thường ngày: “Lần sau không được như vậy nữa, nhớ báo bình an cho người nhà.”
Vốn dĩ anh ta còn muốn quở trách vài câu để dạy cho Ôn Trà một bài học, nhưng suy nghĩ đến việc Ôn Trà đã là một người lớn như vậy rồi, lại còn có lòng tự trọng, hơn nữa quần thân nhàn nhạt dưới mắt vừa nhìn đã biết ngủ không ngon giấc, Ôn Vinh đã kiềm chế ý nghĩ muốn quở trách đó lại.
Em trai ngày càng ít dành thời gian ở nhà, nên cũng đừng cau mày dạy dỗ.
Còn Ôn Trà ngoan ngoãn như thế, anh ta cũng cảnh cáo Trịnh Minh Trung rồi nên chắc không đến nỗi xảy ra sự cố gì đâu.
“Ừm ừm.” Ôn Trà vội vàng gật đầu, vẻ mặt còn ngoan ngoãn hơn một chú thỏ con.
Thời gian ăn sáng diễn ra nhanh chóng và thoải mái, cho đến khi Ôn Nhạc Thủy bước vào cửa với vẻ mặt buồn bã.
Cũng đi cả đêm không về, Tiết My không hề nhướng mày, chỉ coi cậu ta như không khí.
Ôn Nhạc Thủy nhận thức rõ ràng sự đối xử khác biệt này, nhưng trong lòng lại ẩn chứa một chuyện gì đó, tinh thần lơ lửng như bị mất hồn, ăn bữa sáng mà vú Vương mang đến cho cậu ta cũng rất hỗn loạn.
Ôn Vinh cau mày nhìn đĩa cơm không gọn gàng của cậu ta.
Vú Vương không thể chịu đựng được sự tức giận khi người ta chà đạp lên thành quả lao động của bà ta, máu nóng dồn lên não, nhưng nghĩ đến mới sáng sớm đã nổi giận sẽ không tốt, bà ta gượng gạo ấm ức nói: “Cậu Nhạc Thủy, nếu cậu không thích thì cứ nói thẳng cho tôi biết là được.
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật, truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật , đọc truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật chương mới