Những tình tiết không thích hợp cho trẻ em xem, nên để không gây ra những ám ảnh cuộc đời của các bạn nhỏ.
Ôn Trà dẫn Tiết Tửu đi tìm Tiết Thanh Châu, nhét Tiểu Tửu mập mạp vào tay đối phương.
“Tiểu Trà?” Tiết Thanh Châu có chút khó hiểu, hai đôi mắt hạnh tròn sáng, một bên dịu dàng một cái linh động, đồng thời nhìn cậu bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Trông chừng Tiểu Tửu đi nhé, đừng để nó chạy lung tung.” Ôn Trà không giải thích nhiều, để lại Tiết Thanh Châu và Tiết Tửu đang thất thần ở lại chỗ cũ, bước tới chỗ hai nhà họ Ôn và nhà họ Tề.
Nhìn thấy cậu đến một mình, Ôn Vinh nhíu mày: “Tề Quân Hạo đâu?”
Nhà cả và nhà hai đều phải đối xử có chừng mực, dù các ông chồng có thể phải tạm thời hợp lực nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự châm chọc khiêu khích giữa các bà vợ.
Bà cả lấy làm lạ nói: “Sao không thấy bóng dáng chú rể đâu hết vậy? Không phải là đã chạy mất rồi chứ.”
“Không thể nào, sẽ tới đây ngay thôi, tôi sẽ gửi tin nhắn cho nó.” Bà hai trong lòng đang âm thầm mắng bà cả, làm ra vẻ như không có chuyện gì mò tìm điện thoại di động trong túi.
Quả thật là đã chạy rồi, tác giả của nguyên tác đã mô tả rất kỹ về bầu không khí lúc đó.
Vào đêm trước bữa tiệc đính hôn, hai người đã chia sẻ cảm xúc, bỏ lại nguyên chủ.
Mãi cho đến khi tiệc cưới bắt đầu Tề Quân Hạo mới chậm chạp đến.
Những kẻ nịnh hót trong gia đình giàu có tự nhiên nhìn thấy cô dâu không được coi trọng, sau lưng bọn họ càng bắt nạt nguyên chủ hơn.
Việc hôm nay Ôn Trà phải làm là để mọi người bắt gặp cảnh hai người đó dính với nhau, sau đó phát huy thêm trà nghệ lâu năm để diễn một đoạn tình cảnh bắt gian tại trận.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói ra địa điểm, bà Tề đột nhiên nhỏ giọng nói một cái: “Ban nãy hình như tôi thấy...!thấy Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thuỷ đang đi cùng nhau, ngay tại hòn non bộ của lầu Tiểu Dương.”
Trái tim của bà hai liền nhảy thót lên, cố nặn ra một nụ cười: “Làm sao...!làm sao có thể được? Mẹ, mẹ đừng nói nhảm!”
Đôi mắt hạnh của bà Tề nhìn trừng to: “Cô đang chất vấn tôi đó sao? Nếu cô không tin thì cứ đi theo tôi xem sao!”
Vốn dĩ hôm nay bà Tề đến tham dự tiệc đính hôn của có Ôn Trà tâm trạng đã không được tốt rồi, một câu phản bác tùy tiện của bà hai càng làm cho bà ta vốn đang khó chịu lại càng tức giận, trực tiếp kéo ống tay áo của bà hai đi ra ngoài.
Ôn Trà không ngờ bà Tề lại mạnh mẽ như vậy.
Hoàn toàn không cần kịch bản, trực tiếp dẫn dắt hướng đi của cả phim!
Đi được nửa đường, bà ta chán ghét buông bà hai ra, giống như là đang chê xui xẻo, dùng khăn tay lau sạch bụi đất không hề tồn tại trên tay, quay đầu dắt Ôn Trà.
Bà hai: Cám ơn, đã bị làm nhục rồi.
Bên ngoài hòn non bộ của Lầu Tiểu Dương, nước chảy róc rách, thiết kế cảnh quan y như thực, Ôn Nhạc Thuỷ và Tề Quân Hạo đang đứng sóng đôi với nhau, nhưng nội dung lại rất khác so với trong sách.
Ôn Nhạc Thuỷ đang rất suy sụp.
Đêm đó, sau khi cậu ta nhận ra mình có điều gì đó không ổn nhưng lại không thể tìm thấy Lâm Mộc, gần như ngay lập tức gọi điện và tìm đến Tề Quân Hạo.
Sau khi Tề Quân Hạo đến biệt thự Tùng Bách, tác dụng của thuốc cộng với khát vọng trong lòng khiến cậu ta buông lỏng sự thận trọng của mình, nhiệt tình chủ động leo lên người Tề Quân Hạo.
Đối phương có vẻ nhất thòi do dự khi phải trả lời cậu ta.
Nhưng lúc cậu ta đang động tình nhất, thì Tề Quân Hạo thì thầm bên tai cậu ta một tiếng: “Ôn Trà.”
Giống như bị dội một gáo nước lạnh, lòng Ôn Nhạc Thuỷ lạnh đi.
Cậu ta đoán rằng Tề Quân Hạo có thể đã thay lòng, nhưng sau khi điều đó trở thành hiện thực, cậu ta lại phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không thể chấp nhận được điều đó.
Vì vậy, cậu ta đã cố tình cản đường Tề Quân Hạo lại trước bữa tiệc và đòi một lời giải thích.
“Tiểu Thủy, thực xin lỗi, tối hôm đó anh đã gọi nhầm tên rồi.”
Tề Quân Hạo thừa nhận khi đối mặt với Ôn Trà anh ta quả thực có rung động, nhưng Ôn Nhạc Thuỷ đã hy sinh cho anh ta nhiều đến như vậy, còn có nền tảng tình cảm biết bao nhiêu năm, trong lòng anh ta cũng tồn tại một phần trách nhiệm với Ôn Nhạc Thuỷ.
Ít nhất hiện tại, anh ta không muốn trở mặt với Ôn Nhạc Thuỷ.
Một tia sáng âm u lóe lên trong mắt Tề Quân Hạo, nếu Ôn Nhạc Thuỷ bộc phát vào lúc này, thì đám cưới rất có thể sẽ bị phá bỏ, đây là tình huống mà anh ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
“Anh sai rồi, tha thứ cho anh có được không? Sẽ không có lần sau đâu.” Anh ta dịu dàng dỗ dành Ôn Nhạc Thuỷ.
Ôn Nhạc Thuỷ nghiêm túc hỏi ngược lại, cảm thấy trái tim mình sắp vỡ tan: “Quân Hạo, anh thật sự còn yêu em sao?”
“Tất nhiên rồi.” Tề Quân Hạo không chút do dự.
“Nhưng tại sao em lại không thể cảm nhận được cơ chứ?” Ôn Nhạc Thuỷ nhìn chằm chằm vào Tề Quân Hạo, cố gắng tìm kiếm một chút miễn cưỡng trên khuôn mặt anh ta: “Hơn nữa mẹ anh cũng...”
Tề Quân Hạo chặn lại lời nói của cậu ta lại, cảm thấy phiền não vì sự dây dưa không dứt của cậu ta, hoặc có thể là có chút chột dạ: “Tiểu Thủy, không phải em không biết tình cảnh của anh ở nhà, ý của mẹ anh chưa bao giờ là ý của anh, em không cần phải để tâm đến những gì bà ấy nói đâu.”
Ôn Nhạc Thuỷ từ trước đến nay đều rất dễ yêu nhưng đầu óc cũng đều rất tỉnh táo: “Thật sao? Anh dám thề anh không thích Ôn Trà, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em không?”
Cậu ta có thích Tề Quân Hạo không? Thích nó.
Nhưng có vẻ như không thích đến mức đó, nhưng vì tranh giành với Ôn Trà, đây có thể là thứ duy nhất mà cậu ta có thể cướp mất của Ôn Trà, đương nhiên cậu ta sẽ nắm chặt không buông tay.
Tề Quân Hạo có chút hoảng sợ không được tự nhiên, ranh mãnh lôi cái chiêu trò đối xử với người khác trong lĩnh vực kinh doanh, hoàn toàn không nói một câu hoàn chỉnh: “Anh thề.”
Thề cái gì thì không nói, cũng có nghĩa là chỉ thề cho có vậy thôi.
Anh ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian càng trôi qua, giữa lông mày của anh ta lại càng nóng nảy không kiểm soát được, anh ta vội vàng lên tiếng: “Tiệc đính hôn sắp bắt đầu, Tiểu Thủy, anh phải đi rồi, sau khi xong việc chúng ta hẵng liên lạc nhé.”
“Anh Quân Hạo.” Ôn Nhạc Thuỷ nắm lấy bộ đồ vest của Tề Quân Hạo, nước mắt lưng tròng hôn lên môi đối phương, không nỡ để anh ta rời đi.
Ôn Trà đứng từ xa chứng kiến hết mọi việc, thành thật cảm thán:
Có phải cậu nghĩ mình rất giống nữ chính của Quỳnh Dao không?
“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói dịu dàng quen thuộc của Tiết My nhàn nhạt vang lên, có vẻ uy nghiêm lạ thường.
Còn bà Tề thì siết chặt tay Ôn Trà, trực tiếp hét lên khiến mọi người đều giật mình.
Tề Quân Hạo vội vàng đẩy Ôn Nhạc Thuỷ ra, vội vàng chuẩn bị gọi “dì”, nhưng kết quả vừa quay đầu lại, Tiết My đã không còn ở một mình, bên cạnh bà ấy còn có Ôn Trà, phía sau còn có một nhóm nhân vật máu mặt, tràn đầy kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Mọi người hãy nghe cháu giải thích!” Anh ta thốt lên.
Ngay cả Ôn Nhạc Thuỷ trong nháy mắt cũng quên cả việc dây dưa chuyện yêu đương, hoảng hốt giải thích: “Không...!Không phải như vậy đâu.”
Bà hai nhà họ Tề vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền biết sắp xảy ra chuyện chẳng lành, bà ta bước đi trên đôi giày cao gót, túm tóc Ôn Nhạc Thuỷ, hung hăng tát cậu ta một cái: “Đồ khốn kiếp, không biết xấu hổ dụ dỗ con trai tôi!”
Ôn Nhạc Thuỷ ngã xuống đất, trên mặt bên phải lập tức hiện lên dấu tát trông vô cùng buồn cười, vừa đỏ vừa sưng, cậu ta không quan tâm đến đau đớn, vô thức đẩy bà hai ra.
Bà hai vốn dĩ đang kích động nên không hề đứng vững, Ôn Nhạc Thuỷ vừa đẩy một cái bà ta đã ngã xuống lăn ra ngay, tư thế tinh tế, tứ chi giang ra, tình cờ bà ta lại đang mặc một bộ váy màu xanh lục, trông lại càng giống như một con rùa.
Ôn Trà suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng cậu phải kiềm chế cảm xúc lại để tiếp tục diễn kịch.
Hành vi phản kháng của Ôn Nhạc Thuỷ đã hoàn toàn khiến bà hai nổi giận, vừa mắng chửi Ôn Nhạc Thuỷ là “đồ vô liêm sỉ” vừa lao vào cấu xé.
Suy nghĩ của bà ta ngay lập tức bị người khác nhìn thấu, chẳng qua chỉ là muốn cố gắng đẩy hết mọi lỗi lầm về phía Ôn Nhạc Thuỷ, để bảo toàn danh tiếng của Tề Quân Hạo.
Làm sao Ôn Trà có thể để họ tiếp tục được? Cậu nhẫn nhịn biết bao lâu nay cuối cùng cũng tiễn đôi tra công tiện thụ đó là đài phán quyết, cậu sẽ không để cho bất cứ ai trong hai người chạy thoát.
Dưới ánh mắt lo lắng của bà Tề, rất lạnh lùng nói: “Được rồi.”
Bà hai và Ôn Nhạc Thuỷ vẫn duy trì tư thế nực cười đó, dường như đột nhiên bừng tỉnh, hai người lúc này trông ngốc nghếch như thế nào.
Tề Quân Hạo ngẩng đầu lên, làn da của Ôn Trà trắng trẻo trong suốt, dưới ánh mặt trời như một viên ngọc lạnh lẽo hoàn mỹ, hôm nay vừa nhìn thấy Ôn Trà, anh ta lại lại một lần nữa bị kinh ngạc, tâm trạng dao động vì mình sắp có được đóa hồng này rồi.
Nhưng bây giờ, một cảm giác không thể nắm bắt, cũng không thể chạm vào được đang mạnh mẽ cảnh báo trong lòng anh ta.
“Tiểu trà...”
Ôn Trà không nhìn bọn họ, rũ mắt xuống, vết nhăn xinh đẹp trên đôi mắt hai mí rõ ràng, đuôi mắt hơi đỏ.
“Chơi đùa tôi như vậy có thú vị không?”
Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Không phải đâu!” Tề Quân Hạo định bước tới đứng trước mặt Ôn Trà để giải thích, sắc mặt của Ôn Vinh vốn dĩ đã khó coi đến cực điểm đá thẳng vào bụng anh ta một cái, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trán và cổ anh ta nổi đầy gân xanh, trông đáy mắt đang rực cháy lửa giận.
Tiết My ngăn anh ta lại một cách tượng trưng, bàn tat hoàn toàn không hề dùng sức, đơn giản chỉ đang làm bộ vậy thôi.
Tề Quân Hạo vừa ôm đầu vừa rên rỉ: “Tiểu Trà, không phải như em nghĩ đâu, là cậu ta đột nhiên xông tới đấy!”
Trong sự im lặng kỳ lạ, giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Trà giống như thủy tinh vỡ cất ra câu hỏi, đôi mắt đã đỏ hoe hết một mảng lớn:
“Hai người có thể chủ động nói cho tôi biết mà.
Tình cảm không thể nào cưỡng cầu được.
Tôi nhất định sẽ lùi bước để tác thành cho hai người mà.”
“Nhưng tại sao hai người lại như vậy?”
“Anh đặt nhà họ Ôn và nhà họ Tề vào tình cảnh nào đây? Anh muốn người nhà của chúng ta phải làm sao đây?”
Nói đến cuối cùng, nước mắt cậu rơi xuống, hắn cậu khóc không thành tiếng, vội cúi đầu, hoảng loạn che mặt, giống như là tim đã nguội lành, vô cùng đau thương.
Chiêu này đã cưỡng ép nâng cấp chủ đề, đặt vấn đề tình cảm nam nữ nâng cao lên thành thể diện của cả hai gia đình, cậu muốn xem nhánh hai của nhà họ Tề sẽ có phản ứng như thế nào sau khi sự việc này xảy ra.
Tề Quân Hạo im lặng hồi lâu, tình yêu của anh ta đối với Ôn Trà sạch sẽ nồng nhiệt, anh ta đi theo cậu như đang hưởng thụ người đẹp, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ mất đi.
Bạn đang đọc bộ truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật, truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật , đọc truyện Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật full , Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật chương mới