Không biết bị ấn huyệt gì, xương cổ của Mạnh Thính Chi đau nhức một lúc, cô cúi đầu xuống đưa tay ra xoa, lại bị ngón tay Trình Trạc câu lấy, quấn vào nhau.
Không gian thang máy đã đóng lại, giọng nói của anh nhẹ nhàng dễ nghe, "Hỏi lại không tin, vậy hỏi làm gì?"
Mạnh Thính Chi im lặng.
Khi thang máy lên đến tầng, anh đi ra ngoài trước, phát hiện cô gái nhỏ phía sau không nhúc nhích.
"Vậy thì...!anh có bạn gái nào khác không? Ít nhất thì........."
Ít nhất thì không phải là kẻ thứ ba.
Giọng cô càng lúc càng thấp.
Cái cằm đang tụt từ từ rơi xuống, đến nữa đường bị Trình Trạc dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng lên.
Mạnh Thính Chi buộc phải nhìn lên anh.
Anh buồn bực tiến lại gần, gần đến mức hơi thở của họ đang âm thầm hội tụ, như thể đang xem xét những biểu hiện nhỏ của cô.
"Bạn gái khác à? Ý em là, em là người khác⸺⸻
"Bạn gái?"
Anh dừng lại, đôi mắt nghiêm nghị khẽ cong lên thành một nụ cười.
Mạnh Thính Chi từ những ngày học trung học đã biết rằng người này rất logic, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng logic của một thiên tài có thể tính đến cả hai thương số.
Trường cao trung 14 rất muốn học sinh tham gia cuộc thi, có một lớp học IMO gần Đàm Phức Kiều, nơi được gọi là trại huấn luyện ma quỷ, mấy năm ra vô sộ trâu bò.
Kết quả cuộc thi do Trình Trạc cao trung đạt được, cho đến nay, chưa có ai trong Trường cao trung 14 có thể đánh bại anh, ngay cả giáo viên cũng phải thán phục khi nhắc đến tài năng toán học của anh.
So với vô số giải thưởng được liệt kê, điều thú vị hơn là một tin đồn về anh hồi đó.
Nói rằng anh đang ở trong lớp luyện tập, có một bản sao "Đỏ và đen" của Stendhal bên cạnh tờ giấy kiểm tra, anh luôn viết đề mục luôn nhẹ nhàng tự tại, thường xuyên quay bút, cau mày khi đọc tiểu thuyết tình cảm, như thể anh không thể hiểu được nó.
Mạnh Thính Chi không di chuyển ra ngoài thang máy, hất tay anh ra, có chút bướng bỉnh.
Sự mềm mại giữa hai lông mày khiến cô trở nên bướng bỉnh và dễ thương.
"Tôi nói thật đấy!"
Trình Trạc buồn cười lại oan ức: "Mạnh Thính Chi, tôi đã làm gì để em nghĩ rằng tôi là người có thể tìm được hai người bạn gái?"
Mạnh Thính Chi ngạc nhiên một lúc, nhìn chằm chằm anh ngây người.
Ngón trỏ cong cong của anh gõ vào chóp mũi cô, uy hiếp: "Nói cho tôi biết."
Cái này chỗ nào nói được.
Cô mím môi một lúc lâu, khi anh hiện diện liền tán tỉnh và khiêu khích hết lần này đến lần khác.
"Em lại không hiểu biết anh, em xem Tù tiên sinh......"
Lời nói còn chưa dứt, Mạnh Thính Chi đã bị anh cười không thể giải thích được.
Khuôn mặt cô trở nên xấu hổ, "Anh cười cái gì vậy?"
"Từ tiên sinh à? Tôi đang nghĩ xem ai là Từ tiên sinh, em đừng cất nhắc cậu ta như vậy."
Cô giải thích, "Chỉ là lịch sự thôi...!"
Thực tế, câu trả lời chính xác là không thân.
Trình Trạc nửa đùa nửa thật, "Tôi cũng không lịch sự, em theo tôi đi, đừng cho cậu ta mặt mũi."
Mạnh Thính Chi nghe que ngập ngừng hỏi: "Em có thể theo anh sao,"
Anh so với cô còn thăm dò hơn, ngón tay cọ cọ trên gương mặt cô, trầm giọng hỏi cô: "Mạnh Thính Chi, em có muốn đi theo anh không?"
Cô thường thấy từ sẵn sàng thừa nhận thất bại trong những câu chuyện tình cảm, vào lúc trái tim mềm nhũn, cô mới nhận ra những lời yêu thương thật nhẹ nhàng biết bao.
Sau đó, sự việc đêm hôm đó không hiểu sao lại truyền ra được.
Đã nói Trình Trạc tức giận ở Tlu đánh người, còn nói chiếc xe mới của Trình Trạc toàn màu đen than, ngầu muốn chết, anh không lái qua hai lần, đã bên ngoài quán bar của Từ Cách đâm phế.
Kỹ năng lái xe của Trình Trạc ở nước ngoài, những người chưa từng nhìn thấy hoặc nghe nói đến, đều nói rằng không có khả năng.
Người trong cuộc buồn bã cho biết: "Trình công tử ngày đó ngồi ở ghế lại phụ, người lái xe là vị kia của Mỹ viện."
Mạnh Thính Chi ở trong phòng anh đợi cho đến 12 giờ rưỡi.
Trong khoảng thời gian này, nhân viên phục vụ phòng đến giao bữa tối, Mạnh Thính Chi không có cảm giác thèm ăn, vì vậy chỉ ăn một vài miếng bánh pudding, đặt thìa xuống và nhìn ra ban công.
Trình Trạc đang trả lời điện thoại quay lưng về phía cô.
Viền quần áo bị thổi tung, anh nói tiếng Anh, Mạnh Thính Chi tình cờ nghe được, dịch một vài từ khóa, bảo tàng, phòng trưng bày, cho thuê.
Cô nghỉ hè ở nhà sẽ bị kiểm soát, ngay cả khi cô tìm Chu Du đến nhà rủ cô đi chơi, cô vẫn phải về nhà.
Nhìn thời gian, đợi anh kết thúc cuộc gọi.
Mạnh Thính Chi hỏi: "Trình Trạc, chúng ta đã hòa giải chưa?"
Anh đi tới, ném điện thoại lên bàn rồi điểm nhẹ mũi cô, "Có phải hay không thế thế nào cũng phải nghéo tay mới tính, Mạnh Thính Chi em bao nhiêu tuổi?
Điện thoại không được tắt, màn hình bảo vệ của anh là một bức tranh trừu tượng nhạt.
Mạnh Thính Chi trốn một lúc, nhăn mũi cố ý nói: "Ba tuổi."
Đây là lần đầu tiên giao du với cô gái nhỏ như thế này, vẫn còn là một cô gái nhỏ bị kiểm soát ra vào, nửa đêm lại sai người ra ngoài đưa, anh có chút không thể giải thích được.
Xe do khách sạn sắp xếp.
Sáng sớm, trên hành lang sáng rực không có bao nhiêu người, nam nữ ra vào đều chỉnh tề.
Mạnh Thính Chi hạ cửa kính xe xuống, đêm nay có rất nhiều việc, đã gần hai giờ sáng, vẻ mặt có chút buồn ngủ.
Che miệng ngáp một cái, một đôi mắt mơ hồ sáng ngời ánh nước mỏng manh, trong suốt thuần khiết.
Anh đứng ngoài xe, nhìn xuống, không tiếng động cười.
"Thật sự là ba tuổi."
Những lời này mang theo ý cười, trêu chọc, mang vài phần ý vị không rõ ràng.
Xe chạy về phía trước một đoạn, Mạnh Thính Chi bị vài phần không rõ ý nghĩa kia quấn lấy.
Cô bàng hoàng và lo lắng tự hỏi, có phải hay không......!muốn qua đêm với anh không?
Chiếc xe còn cách sảnh hàng chục mét thì bất ngờ dừng lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Trạc Chi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trạc Chi, truyện Trạc Chi , đọc truyện Trạc Chi full , Trạc Chi full , Trạc Chi chương mới