Editor: SQ
_____________________
Xem ra em không có ý định trói dạ dày của anh lại nữa nhỉ
Cô và Trình Trạc, là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.
Chưa từng trải qua cuộc đời nhiều biến động, nhẫn nhịn mọi chuyện, lùi được ắt lùi, bằng lòng nhỏ bé, một cô gái thế này khó mà có chuyện gì phải nổi giận.
Huống hồ còn là ở trước mặt anh.
Yêu thầm là nằm trườn một cách âm thầm và thành kính, cô đã nằm trườn rất nhiều năm.
Nhưng lúc này anh nói cô thật sự không biết giận, còn ra yêu cầu, ngón trỏ gập lại, dùng xương ngón tay chọc nhẹ lên mặt cô: “Em giận cho anh xem nào?”
Mạnh Thính Chi cảm thấy anh đang cố tình làm khó mình.
Cô lúng túng quay đầu đi, sau đó lườm anh một cái, tâm tình lung lay, thật sự giả vờ bực bội nói: “Cái cô Triệu lúc nãy là sao?”
“Ai?”
Mạnh Thính Chi ấp a ấp úng miêu tả: “Thì cái người mặc, mặc…..đồ mà chỗ này, lộ ra hết luôn đó.”
Thấy cô lắp ba lắp bắp, anh cố nhịn cười, hơi nhướng mày lên, cứ như đã hiểu ra, bắt chước cô, “Ồ, người đó.”
Mặt của Mạnh Thính Chi lại nóng lên, cô không nói gì, tập trung chờ đợi câu tiếp theo của anh, nhưng chỉ thấy anh anh nắm lấy tay mình, duỗi ngón trỏ của cô ra, gập những ngón còn lại vào, khống chế cô.
Dùng ngón tay của cô đẩy dây áo trên vai cô xuống.
Anh nhướng nhẹ mi, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “Cứ để thế này.”
Mặt mày nghiêm túc, như đang thị phạm môn khoa học nào đó.
Mạnh Thính Chi hỏi: “Cô ấy thích anh đúng không?”
Lúc thốt ra câu hỏi đó, cô giữ lại một chút tính toán, cố ý không nói tên, chỉ dùng “cô ấy”, để dò hỏi, muốn biết Trình Trạc sẽ giải thích về ai trước.
Nhưng anh không nhắc bất kỳ người nào.
Lòng bàn tay to lớn che đi đầu vai thiếu vải của Mạnh Thính Chi, ngón tay gãi nhẹ, mịn màng và mát lạnh, giống như xà phòng đã thấm nước.
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, câu hỏi của anh đi thẳng vào vấn đề, diệt gọn mọi vòng vo ngoằn ngoèo của cô.
“Em thì sao? Thích anh đúng không?”
Cô có hàng nghìn câu vòng vo không muốn thừa nhận, nhưng ngay khi dựa vào vai anh, bị mùi gỗ của hoa lan vàng tỏa ra từ anh bao quanh kín kẽ, trái tim như ngọn núi sụp xuống, mềm nhũn như vỡ vụn.
“Thích chứ, anh biết từ lâu rồi mà.”
Cô nhìn ra được thái độ của Trình Trạc đối với Triệu Uẩn Như, nếu không thì lúc nãy anh đã không thể bình thản kêu cô vào nhà.
“Bây giờ anh và Kiều Lạc là bạn bè hả?”
Anh không để ý đến hàm ý sâu xa trong lời nói, từ “bây giờ” có tính ám chỉ, anh chỉ hôn lên mảng da nhỏ trên cổ cô, đáp với thái độ hờ hững: “Bạn từ nhỏ của anh, giống với Từ Cách, ba tụi anh chơi chung từ nhỏ.”
“Ò.”
Không thích hợp để hỏi sâu hơn nữa, cô nhìn quanh phòng một vòng, nói sang chuyện khác: “Anh ăn gì chưa?”
Anh làm việc nghỉ ngơi không có quy luật, thời gian ăn ba bữa không cố định.
Lúc này cơn đau đầu mới dịu lại, Trình Trạc không thèm ăn, miệng nhạt nhẽo, nhưng không chịu nổi Mạnh Thính Chi cằn nhằn rằng anh bụng dạ không khỏe phải nuôi dưỡng thói quen ăn ba bữa đều đặn, anh mới đồng ý, nói ăn đại chút gì đó.
Sau khi sấy khô tóc, anh tiện tay vò vài lần, xem thực đơn của khách sạn trên máy tính bảng, cố gắng khơi dậy chút cảm giác thèm ăn từ từng hàng ảnh món ăn bày trí đẹp đẽ trên màn hình máy tính bảng.
Mạnh Thính Chi vào nhà bếp ở phía tây rót nước ấm, còn gọt một dĩa đào nhỏ mang ra, thấy anh vẫn chưa quyết định được ăn gì, cô âm thầm đến gần với lòng âm thầm mong chờ, đôi mắt hạnh sáng ngời, ra đề nghị: “Em thấy trong tủ lạnh nhà bếp có đồ ăn, anh muốn ăn món em nấu không?”
Mười lăm phút sau.
Mạnh Thính Chi cho mì vào một chiếc tô tròn miệng rộng màu chàm.
Anh không ăn hành, không ăn rau mùi, cho nên nước mì trong vắt, chỉ có một quả trứng luộc và một nhúm rau xanh.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng ăn, màu sắc của tô mì sáng sủa hơn, trông cực kỳ ngon miệng.
Anh nhớ tới trước đây cô từng nói: muốn trói chặt trái tim của người đàn ông thì phải trói được dạ dày của anh ta trước.
Vừa thong dong kéo ghế ra, vừa nhướng đuôi mày, nói với cô:
“Hồi trước ít nhiều cũng được ba mặn một canh, bây giờ chỉ có một tô mì, Mạnh Thính Chi, xem ra em không có ý định trói dạ dày của anh lại nữa nhỉ.”
Mạnh Thính Chi lúng túng vì bị trêu, không biết nên khóc hay nên cười, ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh, hai tay chống hai bên má.
“Thì tại, hình như trong bếp không có gạo, em sợ anh đợi lâu quá.”
Cô ngồi thẳng người dậy, bổ sung: “Thật ra em biết nấu nhiều lắm đó! Sau này làm cho anh ăn mà.”
Trình Trạc ăn một đũa mì, bụng trống rỗng có chút hơi ấm, thấy dễ chịu một cách bất ngờ.
Cầm đôi đũa gỗ mun quấn mì, anh ngước mắt mỉm cười: “Vậy chọn món trước?”
Cô chun mũi, trông rất chi là hung dữ.
Vậy mà Trình Trạc thấy vui, “Biết giận rồi hả?”
Sau đó Trình Trạc không ở lại vọng phủ Tây Kinh nữa, anh quay về biệt thự của mình ở phía bắc thành phố.
Mạnh Thính Chi không có nhiều môn vào năm tư, còn mới khai giảng, hễ rảnh rỗi là cô sẽ chạy đến khu căn hộ Chẩm Xuân.
Kỹ năng nấu nướng “biết nấu nhiều món lắm” mà cô khoe khoang đã được Trình Trạc kiểm nghiệm xong xuôi trong vòng một tháng.
“Mạnh Thính Chi giỏi quá ta.”
Anh gọi cả họ lẫn tên, lần nào cũng có cảm giác trêu chọc lẫn chiều chuộng khó tả.
Ban đầu Mạnh Thính Chi chỉ biết che mặt dở khóc dở cười, hoàn toàn không biết phải chống trả thế nào, sau đó giơ tay che miệng anh lại.
“Anh không được nói nữa!”
Anh mà dùng hết sức thì Mạnh Thính Chi chẳng đọ lại được anh, nhưng anh lại cứ dung túng cô, còn cố ý nói: “Khen cũng không cho khen?”
“Anh có phải khen đâu.” Cô càng nói thì giọng càng thấp, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Trình Trạc chồm đến, hôn cô, cười nói: “Sao không phải khen?”
Cuối tuần trước cô đến nấu ăn, sẵn bổ sung cho nhà bếp của Trình Trạc đủ các loại “thần khí” nấu ăn có to có nhỏ, có hữu dụng có vô dụng.
Lúc nhận được điện thoại của bên giao hàng, Mạnh Thính Chi đang ngồi trong giảng đường tham dự hội thảo nghề nghiệp do nhà trường tổ chức, nhân viên giao hàng lần lượt đến trong cùng một ngày, thư ký của Trình Trạc nhận hàng giúp.
Bạn đang đọc bộ truyện Trạc Chi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trạc Chi, truyện Trạc Chi , đọc truyện Trạc Chi full , Trạc Chi full , Trạc Chi chương mới