Editor: SQ
_____________________
Món quà của số phận thường thiếu sự khảo sát từ phía người nhận
Nói xong hết mọi chuyện, cuối cùng anh họ nhìn Mạnh Thính Chi, nói: “Sao bây giờ em vẫn hệt như hồi nhỏ thế, lớn già đầu rồi, cứ nhịn lấy nhịn để có ấm ức chết không chứ, nghĩ gì thì phải nói ra.”
Mạnh Thính Chi biết ơn đáp tiếng “Dạ”, gật đầu.
Anh họ chỉ vào chiếc xe, “Thích thật?”
Dường như càng lớn dần, con người sẽ dần mất đi khả năng sửa sai, chỉ có trẻ con mới nghiêm túc, còn người trưởng thành thì tính cách dần bị mài mòn, càng tạm chấp nhận, càng thấy mọi chuyện bình thường, những gì có thể làm trái tim ấm nóng cũng sẽ càng ngày càng ít đi.
Mạnh Thính Chi nhìn chiếc xe đó hồi lâu.
Món quà của số phận thường thiếu sự khảo sát từ phía người nhận, đôi khi ta được nhận nhiều không vì lý do nào cả, thể xác lẫn tâm trí không cảm thấy đong đầy vì điều đó, nhưng vẫn sẽ tẩy não rằng bản thân phải biết đủ.
“Cũng được, thực ra em không kén chọn lắm.”
Anh họ thở dài, mỉm cười xoa đầu Mạnh Thính Chi, “Con bé ngốc.”
“Lên đại học có bạn trai chưa, nhớ phải tìm một người tốt với em, biết chưa?”
Chủ đề bất thình lình nhảy đến bạn trai.
Mạnh Thính Chi lập tức sửng sốt.
Vài giây sau, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
May mà Nguyễn Mỹ Vân đến, hỏi Mạnh Thính Chi chọn thảm màu nào, đề tài đó bị cho qua, anh họ cũng không hỏi tiếp.
Cuối tháng mười.
Khí lạnh tràn về phía Nam, trời mưa mấy ngày liền, cả Tô Thành bị bao trùm bởi mây đen và mưa gió,
Hoa quế dưới ký túc xá nữ rụng tả tơi xuống đường.
Đi trên con đường ẩm ướt và thơm ngát, sau tiết học cuối cùng của thời đại học, Mạnh Thính Chi bước đến dưới mái hiên, gấp chiếc ô trong suốt lại, giũ bớt nước, từ khu lớp học đến ký túc xá, dù có che ô suốt quãng đường cũng không tránh được cơn mưa thu lạnh lẽo kéo đến.
Chu Du cũng chạy vào phủi quần áo, rầu rĩ nhìn trời.
“Cuối cùng mưa cũng tạnh, ông trời muốn thử thách mình đây mà, hay có khi nào đây là chỉ dẫn của tình yêu đích thực không ta? Chi Chi, cậu nghĩ đúng không?”
Mạnh Thính Chi lấy điện thoại di động đang rung trong túi ra, đèn đường tình cờ sáng lên cùng với màn hình điện thoại của cô, sân trường vừa vào đêm chợt sáng lên thêm vài độ.
Treo túi ở khuỷu tay, cô dùng ngón tay lau đi vết nước trên màn hình, đọc tin nhắn, khóe môi cong nhẹ.
“Chi Chi?” Chu Du đẩy cô.
“Hửm?”
Mạnh Thính Chi chậm đi nửa nhịp, bây giờ mới nhận ra Chu Du mới nói gì đó.
Tiết học cuối cùng của thời đại học không có đầy đủ tất cả các bạn trong lớp, có những bạn đi thực tập sớm nên đã rời trường, lúc nãy trong giảng đường, cô bạn ban cán sự của lớp đeo kính tròn gọng đen trịnh trọng lấy một bộ bài Tarot ra, xem về tương lai cho mấy cô bạn trong lớp.
Chu Du cũng tham gia, muốn biết về mình và Thi Kiệt.
Cuối cùng có được một kết quả, nếu trời hết mưa, cô nàng sẽ đi tìm Thi Kiệt ngay và luôn.
Không ngờ bây giờ mưa tạnh thật, cũng không biết liệu đây có phải là tín hiệu của vũ trụ đã linh nghiệm hay không nữa.
Mạnh Thính Chi nói: “Vậy cậu đi đi, thật ra cậu muốn đi tìm người ta mà.”
Chu Du nhào đến ôm cánh tay của Mạnh Thính Chi, giả khóc huhuhu nói, “Người hiểu mình, chỉ Chi Chi!”
“Chi Chi, cậu đi với mình được không? Mắc công tên đầu gỗ kia lại hỏi mình tới làm gì, mình tới đó để cua ổng chứ còn làm gì nữa, hỏi gì hỏi hoài! Hỏi tới mức làm mình mắc cỡ muốn chết, mình muốn nói là mình tới đó chung với cậu, xong rồi trưng cái mặt cao sang quý phái này cho ổng nhìn! Hihihi.”
Nói xong, Chu Du bắt đầu tưởng tượng, đầu lắc qua lắc lạ một cách ngớ ngẩn.
Cô nàng này đã tính xong ai phải mất mặt cả rồi, Mạnh Thính Chi xấu hổ giùm cô bạn, khéo léo chỉ ra sự không hợp lý trong giả thiết đó.
“Cậu chắc chắn….người ta sẽ để ý đến…..mặt của cậu?”
Chu Du ngẩn người, nghĩ có khi tên đầu gỗ kia chẳng buồn ngó mình lấy một lần chứ đừng nói đến chuyện mình bày gương mặt cao sang quý phái này ra, vậy là khóc huhuhu lớn hơn nữa, suýt thì khóc thật ngay tại chỗ.
“Mình không muốn làm kẻ bám dai đâu, mắc mớ gì chứ, mình tệ chỗ nào?”
Tối đó Chu Du có đi tìm Thi Kiệt hay không thì Mạnh Thính Chi không biết, cô cũng không thể nào đi cùng, vì Trình Trạc đã gửi tin nhắn cho cô.
Anh về rồi.
Vậy là cô thấy sắc quên bạn.
Cả tháng mười này, anh có một lịch trình rất bận rộn, nghe Từ Cách nói, lần này Trình Trạc đến Pháp để chụp một bức tranh mà mẹ anh rất thích.
Biết nhau bao lâu nay, nhưng Mạnh Thính Chi chưa từng nghe Trình Trạc nói về gia đình của anh.
Lúc còn học cấp ba, cô cũng không biết nhiều về gia đình của Trình Trạc.
Chỉ biết ông nội của anh là một doanh nhân rất có quyền lực, vào hôm khai trương trung tâm thương mại Vạn Kính mới xây ở khu phố cũ cực kỳ hoành tráng, ông nội anh và những nhân vật có chức quyền khác cùng đến cắt băng khánh thành.
Năm đó, Trình Trạc 18 tuổi cũng đến, nhưng không xuống xe.
Mạnh Thính Chi đi theo hàng xóm đến trung tâm thương mại xem, ai ai cũng nhìn lên sân khấu trải thảm đỏ, chỉ có Mạnh Thính Chi đứng trong biển người, liên tục quay đầu ra sau nhìn chàng trai bên cửa xe.
Hôm đó trời không mưa, bầu trời xanh xám đục ngầu, gương mặt anh vô cảm, sau đó anh nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.
Mạnh Thính Chi không kìm được mà hỏi Từ Cách: “Anh ấy mua tranh vì mẹ anh ấy thích sưu tập tranh?”
Từ Cách không đáp, ánh mắt tối lại: “Dì qua đời lâu lắm rồi.”
“Tốt nhất là em đừng nhắc chuyện này trước mặt Trình Trạc, anh ấy với mẹ…..”
Trình Trạc và mẹ anh, Từ Cách chợt không nói tiếp, Mạnh Thính Chi rất biết điều không hỏi thêm nữa.
Cho nên cô cũng không biết lần này Trình Trạc ra nước ngoài chụp tranh cho mẹ anh với tâm trạng thế nào, mấy ngày vừa qua, cô không hề làm phiền Trình Trạc.
Bảy giờ rưỡi, bầu trời đen kịt khiến đèn đường trong trường thêm sáng ngời, Mạnh Thính Chi đi đến cổng phía tây khá vắng vẻ, nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở ven đường đằng xa.
Không thấy tài xế, Trình Trạc đang ngồi ở ghế lái.
Cô lên xe, vuốt đi lớp nước trên cổ tay áo len, ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Anh về sớm thế, sao Từ Cách nói phải vài hôm nữa lận mà?”
“Lười giải quyết quá.” Anh đáp lại một câu cho qua chuyện, nhìn chiếc túi mà Mạnh Thính Chi đặt trên đùi, rất to, lộ ra một góc sách, “Hôm nay có tiết?”
“Tiết cuối cùng, hôm nay học xong.”
Lúc nãy phải đến phòng giáo viên nộp bảng kế hoạch, cô gấp gáp đến gặp anh, không về ký túc xá, vẫn xách theo chiếc túi tote mang đi học.
Anh giơ tay về phía cô, “Cho anh xem là sách gì.”
Mạnh Thính Chi không biết tại sao anh đột nhiên có hứng thú với sách của mình, nhưng vẫn nghe lời đưa túi cho anh.
Trong túi có một quyển «Hướng dẫn Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan» và một quyển «Hướng dẫn Nghề nghiệp» kích thước nhỏ hơn.
Anh tỏ ra ngạc nhiên: “Hết rồi?”
“Dạ hết rồi.”
Mạnh Thính Chi hơi bối rối, không thì sao, bộ anh muốn đọc mấy quyển chuyên ngành khác của cô hả?
Trình Trạc bỏ sách về lại vị trí cũ, tỏ ra lo lắng như nhìn thấy một học sinh yếu kém, thở dài thườn thượt.
“Vậy phải làm sao đây, Mạnh Thính Chi, em sắp tốt nghiệp đại học, mà cũng không có ai dạy em cách chủ động liên lạc với bạn trai, vậy là bạn trai em cứ phải ngồi đợi mòn mỏi, đợi đến khi nào em không thầy dạy cũng hiểu?”
Ban đầu Mạnh Thính Chi thấp thỏm khi thấy vẻ nghiêm túc của anh, cuối cùng bây giờ không biết nên khóc hay cười.
“Em, em nghĩ là anh bận lắm, sợ làm phiền anh.”
Trình Trạc chồm người đến từ phía bên ghế lái, kéo một lọn tóc ướt dính lên má cô ra, nhẹ nhàng vén ra sau tai.
Giọng nói cũng vang lên theo.
“Nếu thực sự đến mức độ làm phiền anh, anh sẽ nói cho em biết, đừng sợ, cứ yên tâm làm phiền anh thoải mái.”
Mạnh Thính Chi thở ra hơi thở mà cô đang giữ lấy một cách cẩn thận và nhẹ đến mức không thể nhận ra, cô hơi xấu hổ một tẹo vì mới vừa rồi “tự mình đa tình” tưởng anh muốn hôn mình, vậy là vuốt phần tóc mới bị anh vuốt một lần nữa.
Cô không đáp lại, chỉ thẳng lưng ngồi lại đàng hoàng trên ghế phụ lái, đáp
“Ừm” bằng giọng mũi nhẹ hẫng.
Thật ra cô không cần phải thấy xấu hổ, vì đúng là Trình Trạc muốn hôn cô, thậm chí không dừng lại ở hôn, chỉ là địa điểm không phải ở trong xe.
Khu căn hộ Chẩm Xuân.
Đèn cảm ứng ở huyền quan vừa mới sáng lên, cô vừa mới bỏ túi xuống, mới quay đầu lại thì đã bị anh đẩy lên cửa tủ, chưa kịp nói gì, môi đã bị một cảm giác ấm áp bất thình lình chạm vào.
Anh hôn rất nhẹ nhàng lẫn dịu dàng.
Áo cardigan không biết khi nào đã bị cởi khỏi vai, chỉ còn lại chút ít mạnh mẽ và gấp gáp giữa răng và môi.
Trước khi bế cô lên, đôi mắt hoa đào trước giờ vẫn hờ hững kia như rực sáng ánh lửa, với sự kiềm chế gần như sôi sục, âm thầm làm bỏng cả mắt cô.
Cuối cùng, anh khàn giọng hỏi:
“Được không, Mạnh Thính Chi?”
Miệng cô khô khốc, cô nuốt nước bọt, hơi thở của anh vương vấn giữa môi và răng cô như bị nuốt chửng vào tận tim phổi, cô nhẹ nhàng đáp lại.
“Được.”
Anh bắt chéo tay nắm lấy vạt áo, kéo lên trên, nhanh chóng cởi ra, ném đại xuống đất, sau đó cởi hẳn chiếc áo cardigan đang treo hờ trên cánh tay của Mạnh Thính Chi xuống.
Mạnh Thính Chi kêu khẽ khi bị bế ngang lên, để anh bước qua mớ quần áo dưới đất, như trút bỏ vỏ bọc trần tục, một nghi thức trước khi đối xử chân thành với nhau, đã được anh thực hiện một cách chu toàn và kỹ lưỡng.
Đêm này, đến có phần bất ngờ và không kịp phòng ngừa.
Tự nhiên và suôn sẻ hơn nhiều so với những tưởng tượng đáng sợ trước đây của Mạnh Thính Chi, hai má cô đỏ bừng, không thể không thở hổn hển.
Sau những vỡ vụn dài đằng đẵng, là cảm giác tràn đầy dài hơn nữa.
Lâu dần, dư vị tan đi.
Cả người nhễ nhại mồ hôi của cô đã được ai kia lau sạch sẽ, cô ngủ một giấc rất say và dài.
Lúc thức dậy, trời vẫn chưa sáng, bên cạnh không có bóng người làm cơn buồn ngủ của cô biến mất, cô đột ngột ngồi dậy.
Dù đã nghỉ ngơi nhưng vẫn có hơi khó chịu.
Cô rời giường chậm hơn hẳn so với bình thường.
Quần áo bị Trình Trạc cởi, không biết đã bị anh ném đi đâu mất.
Dưới đất không có gì, Mạnh Thính Chi bọc chăn tìm xung quanh, chẳng tìm thấy gì.
Lúc trước có để lại bộ quần áo sạch ở đây, nhưng đêm hôm khuya khoắt mà mặc quần jeans bó sát có hơi kỳ lạ, vậy là cô lôi áo ngủ của Trình Trạc ra mặc như một chiếc váy ngắn, đi chân trần xuống lầu.
Bàn bếp nấu ăn sáng ánh đèn vàng ấm áp.
Trình Trạc đứng dưới ánh đèn, chỉ mặc quần ngủ dài, đang cúi người nghiên cứu một dụng cụ bằng điện màu pastel họa tiết hoạt hình, mấy cái vỏ trứng nằm đáng thương bên cạnh chiếc chén sứ tròn.
Giống như mò mẫm hoài mà vẫn không biết cách dùng.
“Sao anh chơi mấy món đồ chơi nhỏ của em vậy?” Mạnh Thính Chi cố tình lặng lẽ đến gần, muốn hù anh làm anh giật mình.
Anh xoay người sang bên, lộ ra một bên vai hằn vết trầy xước, “Sao xuống đây? Khó chịu hả?”
Nghe câu hỏi này, Mạnh Thính Chi không biết phải trả lời thế nào, đúng là có khó chịu, nhưng mắc cỡ không dám nói ra, cô đi đến cạnh anh, chỉ vào món đồ chơi nhỏ kia để dời sự chú ý.
“Cái này dùng để làm trứng cuộn xúc xích, anh muốn ăn thật hả?”
Anh như đang suy nghĩ trứng cuộn xúc xích là món trông như thế nào, giữa hai lông mày có nếp gấp nhẹ, rồi chợt xoay người lại chỉ vào bàn bếp đá cẩm thạch đen, tò mò hỏi: “Mấy cái đó thì sao?”
Mạnh Thính Chi mua đủ các loại “thần khí” nhà bếp, đa số là hình các con vật dễ thương đủ màu, nuối đuôi nhau thành một hàng, giống như sở thú trong phim hoạt hình.
Đặt trong căn biệt thự tông màu lạnh của anh, tạo thành một sự tương phản rất lớn.
Mạnh Thính Chi giới thiệu cho anh từng món.
Thấy vẻ mặt tỏ ý “không ngờ lại trẻ con đến thế”, cô cố ý kêu anh chọn: “Thích bé hổ hay bươm bướm đây?”
Anh cười ra tiếng, cười đủ rồi thì hỏi: “Thích gì là được ăn nấy?”
“Ừa!”
Mạnh Thính Chi tự tin gật đầu, cô hoàn toàn đủ khả năng xử lý mấy món đồ chơi nhỏ này nhé!
Anh bình tĩnh dời ánh mắt khỏi những vết đỏ trên chiếc cổ trắng trẻo của cô, cúi người ghé sát bên tai cô, “Vậy….”
“Anh chọn Mạnh Thính Chi.”
Trước khi dùng máy hình bươm bướm làm ra món trứng cuộn xúc xích, Mạnh Thính Chi vì vô thức quay đầu sang mà nhận được một nụ hôn dài, ban đầu chỉ định chạm vào rồi thôi, nào ngờ cô tiến bộ vượt bậc, chỉ sửng sốt một giây rồi chủ động đáp lại, làm Trình Trạc rất ngạc nhiên.
Trình Trạc lấy dép đi trong nhà mang vào cho cô.
Nhớ đến gì đó, anh đặt cánh tay lên đầu gối, ngồi xổm trước người cô, ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Khó chịu chỗ nào thì phải nói cho anh biết, mắc cỡ thì nói nhỏ cũng được, nếu không được nữa, tụi mình bàn bạc, em ậm ừ một tiếng cũng được.”
Bàn chân trần vốn dĩ đang lạnh lẽo, bây giờ được xỏ vào đôi dép bông, ngón chân lập tức được sưởi ấm.
Bạn đang đọc bộ truyện Trạc Chi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trạc Chi, truyện Trạc Chi , đọc truyện Trạc Chi full , Trạc Chi full , Trạc Chi chương mới