Edit:
Beta: Lạc
“Trương Linh?” Trong mơ hồ, tôi nghe được tiếng Ly Thiên Thu gọi tên mình.
Mở mắt ra, quả nhiên tôi nhìn thấy Ly Thiên Thu đang ngồi ở mép giường, trong tay cầm một cốc nước nóng và một hộp thuốc.
“Tỉnh rồi, cậu trước tiên cứ uống thuốc cái đã.”
“Vì sao tớ phải uống thuốc?” Tôi hỏi cậu, nhưng khi nghe thấy cái giọng khàn khàn, thanh quản đau rát với cái đầu nóng bừng, tôi không thể không xích lại gần để uống thuốc.
Ly Thiên Thu đặt đồ lên đầu giường, đỡ tôi ngồi dậy.
Cậu xé vỏ hộp thuốc, lấy từ bên trong ra vài viên thuốc đặt lên tay tôi, lại đưa nước ấm cho tôi uống.
Tôi bỏ mấy viên thuốc vào miệng rồi nhanh chóng uống nước ấm.
Sau khi Ly Thiên Thu thu dọn đồ đạc xong, cậu dìu tôi nằm xuống nghỉ ngơi, còn cậu đi nấu một ít cháo.
Rất nhanh sau đó, Ly Thiên Thu bưng một tô cháo còn nóng hầm hập vào phòng.
Cậu ngồi xuống mép giường, khẽ thổi làm nguội cháo và đút cho tôi.
Tôi hé miệng, nuốt muỗng cháo nóng hổi xuống.
Mỗi khi nuốt thứ gì đó thì cổ họng của tôi lại đau rát, cho nên tôi chỉ ăn hai muỗng cháo rồi thôi.
Ly Thiên Thu nhíu mày, bỏ chén xuống hỏi tôi: “Mấy ngày nay cậu làm cái gì? Làm sao mà lại đau thành như thế này? Cậu thức suốt đêm? Chẳng phải tớ đã nói với cậu, tuyệt đối không thể thức đêm.
Thế mà cậu lại chẳng bao giờ nghe lời.
Giờ cậu bị bệnh như thế, khó chịu như thế, cậu đã biết sai chưa?”
Tôi lo sợ nhìn cậu ấy, nói: “Tớ không có thức đêm.
Tớ gặp ác mộng.” Có lẽ là do tôi xuyên không nên thân thể của tôi không chịu nổi.
Đương nhiên, Ly Thiên Thu không tin lời tôi nói.
Khuôn mặt tuấn tú của cậu tất nhiên là sẽ không chịu nghe một lời giải thích nào từ tôi rồi.
Cậu giúp tôi đắp chăn.
Lúc cậu chuẩn bị bưng tô cháo rời đi, tôi bỗng nhiên nói với cậu: “Ly Thiên Thu… tớ xin lỗi.”
Tôi để thị vệ đi theo trông giữ Lê Thiên, không cho phép hắn vào kinh thành một bước.
Mặc dù tôi thực sự có thể cứu vớt vận mệnh của hắn nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi.
Vẻ mặt lạnh lùng của Ly Thiên Thu đột nhiên tan biến.
Cậu bước tới, cong lưng hôn lên trán tôi một cái.
Tôi lấy tay đẩy cậu ra, nói: “Tớ bị bệnh, cậu đừng đứng gần quá.”
Cậu ấy đặt cái tô lên đầu giường, với tay ôm lấy tôi, thấp giọng thì thầm: “Đừng để bị ốm nữa, nghe tớ.”
Tôi bị bệnh hai ngày, suốt ngày cứ lảo đà lảo đảo, cái gì cũng không làm nổi nên Ly Thiên Thu đặc biệt xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc tôi.
Tôi nằm trên sô pha, mắt lim dim, nhìn cậu bận rộn trong chiếc tạp dề.
Cậu ấy hết lau sàn đến lau cửa sổ, rửa rau, nấu cháo.
Tôi nhìn một hồi thì bật cười, nói: “Cậu thật giống một bà mẹ già.” Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cậu đều như một bà mẹ già.
Ly Thiên Thu buông cây lau nhà xuống, đi đến phía tôi.
Tôi cho rằng cậu giận, vội mở miệng giải thích: “Tớ đang ca ngợi cậu mà.”
Ly Thiên Thu xụ mặt, bế tôi trở về phòng ngủ.
Tôi ở trong phòng nằm một hồi thì Ly Thiên Thu bưng một tô cháo nóng đến.
Tôi vẫn như cũ, chỉ ăn hai muỗng rồi thôi.
Sắc mặt Ly Thiên Thu có chút không tốt, cậu kéo tay tôi, muốn tôi ăn nhiều thêm chút.
Tôi nhìn cậu ủy khuất nói: “Ăn không vô, khó chịu.
Ăn nữa sẽ nôn.”
Ly Thiên Thu vươn tay sờ sờ trán tôi, sắc mặt cậu trông khá khó coi.
Cậu nâng tôi dậy rồi nói: “Đi bệnh viện xem sao.”
Tôi vội đẩy cậu ra: “Không đi, ghét nhất là nơi đó.”
Ly Thiên Thu không để ý đến sự phản kháng của tôi.
Cậu lấy từ trong tủ quần áo ra một cái áo khoác rồi khoác lên người tôi, trực tiếp cõng tôi ra khỏi nhà.
Tôi dựa vào lưng cậu, mơ mơ màng màng, chưa đến bệnh viện tôi đã thiếp đi rồi.
Tôi không biết bản thân đã ngủ trong bao lâu, bỗng nhiên sực tỉnh lại, nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh, tôi hoảng sợ, vội ngồi dậy, hoảng loạn hét: “Ly Thiên…”
Tôi chợt nhìn thấy Lê Thiên đang ngồi ở bên cạnh tôi.
Tứ phương tám hướng đều là rừng cây, tôi đang nằm trên những chiếc lá mềm xốp.
“Lê Thiên!” Tôi kinh hoàng hô một tiếng, “Chỗ này là thế nào? Sao ngươi lại ở đây?”
Lê Thiên nhìn tôi, hắn ngẩn ra hồi lâu, tựa hồ cũng không nghĩ tới tại sao hắn lại ở chỗ này.
Đột nhiên hắn bắt lấy tay tôi, gấp gáp nói: “Tam công chúa, ngươi tới tìm ta.
Chung quy là ngươi không nỡ lòng buông ta có phải không?”
“Ta… không phải.
Ngươi không phải rời kinh thành sao?” Tôi giật mình kêu lên.
Tôi nhìn bốn phía, phát hiện cách đó không xa có đạo cô am, sư thái đứng ở đó nhìn tôi cười.
Lê Thiên vội che mắt tôi lại: “Đừng nhìn, đừng đi.”
Đột nhiên hắn ôm chầm lấy tôi, ôm chặt tôi vào lồng ngực.
Tôi cảm thấy bản thân sắp bị bộ ngực rắn chắc đó ép chết, quả thực là tôi đang bị ôm đến thở không nổi.
Hắn nói với tôi: “Đừng xuất gia.
Đừng nói gì liên quan đến duyên phận.
Bạn đang đọc bộ truyện Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã, truyện Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã , đọc truyện Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã full , Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã full , Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã chương mới