Canh xương heo, thịt kho tàu, măng tươi xào thịt, cá kho, khoai tây thái sợi xào, bốn món một canh bày trên bàn, hương vị thơm ngát cứ lan tỏa không ngừng, đến mức Chu Dục không nhịn được mà nuốt nước miếng liên tục.
Chu Dục chưa thành niên nên không thể uống rượu, Thẩm Nghiên Bắc không rót cho nhóc mà chỉ rót cho mình và Cố Trường Phong mỗi người một chén rượu gạo nhỏ.
Hương vị rượu gạo ở cổ đại cũng không nồng đậm như rượu trắng ở hiện đại, kỹ thuật ủ rượu hiện tại vẫn còn hữu hạn, người nhà nông thường ủ rượu bằng cách lên men, ủ ra rượu có nồng độ không cao. Cho nên Thẩm Nghiên Bắc cũng không lo lắng thân thể mới khỏi bệnh của mình sẽ bị rượu cồn ảnh hưởng, rượu này không nặng, chỉ có thể so sánh với bia mà thôi.
Gắp một đũa cá vào trong bát của Cố Trường Phong, Thẩm Nghiên Bắc nói với Chu Dục: "Cơm canh đạm bạc, đừng khách khí."
"Vâng!" Chu Dục ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm những món ăn mê chết người kia, đầu váng mắt hoa cứ có cảm giác không quá chân thật.
Cố Trường Phong gắp cho Thẩm Nghiên Bắc một đũa khoai tây thái sợi, ngại ngùng nói: "Cái này ăn rất ngon, ăn giòn giòn thích hợp khai vị." Nói xong, Cố Trường Phong cúi đầu ăn cơm, cũng không mở miệng nói gì nữa.
Nhìn vành tai đang dần đỏ của y, Thẩm Nghiên Bắc vui vẻ ăn khoai tây tức phụ gắp cho, ngây ngô cười nói: "Nếu ăn ngon thì em ăn nhiều một chút, nếu có thể tìm được ớt cay, lần sau ta làm khoai tây chua cay cho em ăn, ăn cái kia đưa cơm lắm."
"Được." Cố Trường Phong cũng cười theo, trong lòng âm thầm ghi nhớ chuyện tìm ớt cay. Thẩm Nghiên Bắc đã lải nhải chuyện tìm cây ớt trước mặt y nhiều lần lắm rồi. Y cũng tò mò muốn biết rốt cuộc hình dáng quả ớt nó như thế nào, lại có thể tạo ra mỹ vị, có thể khiến Thẩm Nghiên Bắc nhớ thương như vậy.
Chu Dục ngồi một bên nghe hai người nói chuyện, kinh ngạc đến mức trừng lớn mắt.
Cái gì gọi là "Lần sau nấu cho em ăn"?
Chi tiết vừa rồi không chú ý tới cứ như vậy hiện lên trước mặt y.
Nhóc luyện võ cùng sư phụ, Thẩm tú tài kêu mọi người vào ăn cơm!
Ăn cơm...
Bữa cơm này...
"Vì sao lại không động đũa? Đồ ăn lạnh không ăn được đâu." Nhìn thấy nhóc tỏ ra vẻ kinh ngạc, bộ dáng đứng ngồi không yên, Thẩm Nghiên Bắc tốt bụng nhắc nhở một chút.
"Vâng!" Chu Dục gật đầu liên tục như gà mổ thóc, không dám suy nghĩ sâu xa.
Thấy Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong đều đã động đũa, Chu Dục mới dám duỗi tay gắp đồ ăn. Nhóc ngượng ngùng kẹp một miếng thịt, sau đó lại gắp một đũa khoai tây mà Cố Trường Phong bảo khai vị rất tốt.
Mới vừa bỏ vào miệng, hương vị hấp dẫn tan trong miệng khiến hai mắt nhóc sáng ngời, lập tức lùa cơm ăn.
Sau đũa đầu tiên, Chu Dục liền hướng mình vào bát thịt kho óng ánh khiến người chảy nước miếng kia.
Bàn tay cầm đũa run rẩy kẹp miếng thịt kho, tâm Chu Dục cũng hơi run. Nhóc cẩn thận đặt miếng thịt vào trong chén, do dự một lúc mới cắn một miếng, thoáng chốc cả người sửng sốt, sau đó gấp không chịu được mà ăn luôn phần còn lại.
"Ăn ngon quá!" Chu Dục ăn thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng, tầng tầng mỹ vị vẫn còn quanh quẩn trong miệng khiến nhóc hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Thẩm Nghiên Bắc nhẹ cười một cái, hỏi Chu Dục: "Chúng ta muốn tìm người hỗ trợ làm hai bộ xiêm y và chăn đệm, ngươi biết trong thôn có thím nào làm đồ tốt không?"
Chu Dục chính ngậm miếng cá trong miệng, nghe được lời này vội vàng nuốt xuống: "Có, quả phụ Lý gia và Lưu thẩm tay nghề không tồi, trở về ta sẽ giúp ngươi hỏi một chút." Nói xong trong lòng cảm khái, vì sao cá lại không còn mùi tanh nhỉ? Ngược lại còn chứa hương vị khiến người ta khó ngừng đũa?
"Vậy được rồi, tay nghề tốt cũng không ngại việc thu chút tiền làm." Thẩm Nghiên Bắc lại thuận tay gắp một miếng thịt kho cho Cố Trường Phong.
Tâm tình Chu Dục phức tạp. Trước kia nhóc thấy Thẩm Yến đối với tức phụ bao tồi, vậy mà hiện tại nhìn hai người, ngươi gắp đồ ăn cho ta, ta gắp đồ ăn cho ngươi, ánh mắt chứa tình ý cứ nhìn qua liếc lại. Mắt nhóc không có hỏng, đương nhiên nhìn ra được tình cảm của hai người không tồi chút nào.
Nhóc không rõ vì sao Thẩm Yến lại thay đổi lớn như vậy, nhưng thay đổi như thế đối với ai cũng đều là chuyện tốt.
Thấy Chu Dục không dám gắp đồ ăn, Thẩm Nghiên Bắc lại một lần nữa đóng vai chủ nhà hiếu khách, cười nói: "Cơm có đủ, ngươi cứ tự nhiên mà ăn đi."
Chu Dục ngượng ngùng cười cười, sau đó cũng thoáng thả lỏng, mỹ vị ở trước mắt, nếu Thẩm tú tài đã nói như vậy rồi, nhóc còn lo lắng cái gì nữa? Vậy nên Chu Dục rất thoải mái mà hạ đũa.
Một bữa cơm ăn khiến cho Chu Dục suýt hoài nghi nhân sinh.
Ăn quá ngon! Vì sao có thể ăn ngon tới như vậy?
Vì lý gì mà Thẩm tú tài nấu cơm ngon lạ thường khác hẳn với những người khác? Chẳng lẽ là bởi vì đó là tú tài làm nên mới khác biệt sao?
Từng ý tưởng nhảy ra, Chu Dục bổ não quên đường về.
Cuối cùng Chu Dục vác cái bụng no căng tròn xoe, ngượng ngùng tạm biệt hai người Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong.
Nhìn nồi cơm rỗng tuếch và bàn ăn sạch bách, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong nhìn nhau một cái, dở khóc dở cười.
Hắn và Cố Trường Phong đều là người ăn khỏe, Chu Dục thấy cơm canh còn thừa, vậy mà lập tức sà vào ăn, ăn một hồi ăn thành ra sạch sẽ cả một bàn.
Quả nhiên là tiểu tử nghèo đói mà!
Ăn cơm xong rồi, ngó thời gian còn sớm, thái dương vẫn treo trên đỉnh núi, Thẩm Nghiên Bắc kéo Cố Trường Phong ra cửa đi bộ cho tiêu thực. Bọn họ không đi vào hướng trong thôn, mà là đi về phía bờ ruộng bên kia.
"Chờ Trung thúc mướn người đến, nhà chúng ta sẽ bắt đầu phân loại, hiện tại đi xem mấy mẫu ruộng trước." Trước đây nguyên chủ mắt mù, ruộng nhà mình ở đâu mà cũng không biết, nhưng mà hắn muốn cùng tức phụ sinh hoạt thật tốt, không thể cứ tiếp tục hồ đồ như thế.
"Thẩm... Thẩm tú tài?" Một hán tử có làn da ngâm đen từ xa nhìn thấy hai người, chần chờ một chút cuối cùng cũng cất tiếng gọi.
Thẩm Nghiên Bắc khẽ cười chào đáp lại: "Ngô tam ca." Ngô tam ca gọi là Ngô Hưng, trong nhà đứng hàng thứ ba, là một người hiền lành.
Ngô Tam ca ngẩn người, thuận miệng hỏi: "Các ngươi đi đâu vậy?" Khi nói chuyện vẫn không nhịn được mà dùng ánh mắt tò mò nhìn Thẩm Nghiên Bắc, tựa như trên mặt hắn mọc thêm hoa cỏ gì vậy.
Hai ngày này người trong thôn bàn luận nhiều nhất chính là chuyện của Thẩm tú tài, đều nói chuyện xung hỉ thành công rồi, Thẩm tú tài này chẳng những thân thể tốt lên, tính tình tốt theo, đối với người khác ôn tồn hữu lễ, đối xử với phu lang nhà mình càng thêm ân ái. Nguyên bản hắn cũng không tin lắm, thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng đúng là Thẩm tú tài trước mắt này đã thay đổi giống như trở thành một người khác! Vừa nãy còn chào hỏi hắn đàng hoàng cơ mà!
Ánh mắt đối phương quá trắng trợn, Cố Trường Phong không khỏi nhíu mày.
Thẩm Nghiên Bắc vỗ vỗ tay y, ôn thanh nói: "Không phải là sắp gieo giống rồi sao, ta mang tức phụ ra ngoài nhìn xem thế nào." Hắn cũng không cảm thấy kỳ quái khi đối phương nhìn hắn như vậy, bởi lẽ nguyên chủ luôn giữ thân phận mình, chưa từng ra ngoài ruộng bao giờ, chứ đừng nói là xuống ruộng, hắn đột nhiên đi về phía ruộng đất, đích xác sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Ngô tam ca dường như cũng phát hiện mình làm như vậy quá vô lễ, thu hồi ánh mắt, cười ngây ngô hai tiếng: "Nên thế, mấy người dân chúng ta đều phải trông cậy vào mấy mẫu ruộng lương thực này mà sống qua ngày..." Nói đến đây, Ngô tam ca dừng lại một chút: "Ta nghe nói nhà ngươi đều thu hồi mấy mẫu ruộng cho thuê về hết, có phải ngươi định chính mình làm không?"
Thẩm Nghiên Bắc gật đầu.
Nụ cười trên khuôn mặt Ngô tam ca nhạt dần, đưa mắt nhìn Cố Trường Phong, nhíu mày nói: "Nhà các ngươi có không ít ruộng phải không? Ngươi không làm việc, chỉ dựa vào một mình phu lang của ngươi gieo trồng thôi ư?"
Sắc mặt Cố Trường Phong trở nên lạnh lùng. Thẩm Nghiên Bắc cầm lấy tay y, ngay sau đó cười nói: "Ta cũng không để y xuống ruộng mà là mướn người làm, y ở nhà chiếu cố ta là tốt rồi."
Tuy ngoài mặt Thẩm Nghiên Bắc nở nụ cười, nhưng trong tâm lại mắng chửi nguyên chủ một trận hăng máu chó.
Chết mịa ngươi đi! Người trong thôn đều biết ngươi coi tức phụ như nô bộc mà sai xử!
"Mướn người cũng không tồi, cũng không chậm trễ vụ xuân!" Ngô Tam ca khiêng cái cuốc trên vai, hỏi Thẩm Nghiên Bắc: "Ngươi biết ruộng nhà các ngươi ở đâu không?"
Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng cười đáp: "Cũng không biết, nhưng ta mang theo khế đất."
"Ta dẫn các ngươi đi xem hai vòng?" Ngô Tam ca chỉ vào mảnh ruộng rộng mênh mông nói, "Thôn chúng ta có rất nhiều đất ruộng, ngươi chưa từng ra đây sợ là khó mà tìm thấy."
Thẩm Nghiên Bắc vui mừng khôn xiết: "Vậy làm phiền tam ca!" Có người dẫn đường so với chính mình tự mò mẫm thì tốt hơn nhiều lắm!
"Không sao không sao." Ngô Tam ca xua tay. Tuy hắn có lòng nhiệt tình, nhưng cũng sẽ không lấy mặt nóng dán mông lạnh. Thẩm tú tài thoạt nhìn tốt lắm, hắn mới nguyện ý đi chuyến này giúp đỡ.
Vậy nên Thẩm Nghiên Bắc lôi kéo Cố Trường Phong theo mông Ngô tam ca lượn vài vòng quanh ruộng đồng.
Thẩm gia thôn có sông có suối, nước sông Đông Giang làm cho đất hai bên bờ phì nhiêu màu mỡ, thôn trang bên cạnh cũng dẫn nước sông Đông Giang về tưới, gieo trồng lúa nước, nuôi dưỡng cá tôm, dần dần, vùng này nổi danh thành đất lành. Mà Thẩm gia thôn chỉ là một thôn hạng trung, thực lực cũng đứng ở phía sau, bởi vì thứ nhất trong Thẩm gia thôn không có đại phú hộ, thứ hai cũng toàn người vô danh. Nguyên chủ làm tú tài duy nhất của thôn, người trong thôn cũng nể mặt hắn nhiều lắm, đáng tiếc nguyên chủ đều ném đi hết rồi. Thẩm Nghiên Bắc sau khi xuyên qua cố gắng uốn nắn lại thanh danh, lấy lễ đối nhân, người trong thôn thấy Thẩm tú tài đã tỉnh ngộ thì trong lòng càng thêm hy vọng —— Lý gia thôn khinh người vì có một cử nhân, Thẩm tú tài ngươi cũng nên nỗ lực hơn đi!
Trước mắt Thẩm Nghiên Bắc còn không biết thôn dân đang ôm suy nghĩ như thế, hắn nhìn đồng ruộng đang phân ra mấy ô vuông độ lớn không đồng đều, chỉ cảm thấy trời xanh không có mắt.
Vụ xuân sắp tới rồi, ruộng đất trong nhà phần lớn phải sửa lại.
Ruộng nước Thẩm gia thôn phần lớn là ở gần sông, đào một cái lạch dẫn nước từ Đông Giang về, tưới tiêu tiện lợi vô cùng, hơn nữa tám mẫu ruộng nước đều nằm chung một chỗ, bùn đất phì nhiêu, đúng là ruộng nước thượng đẳng hiếm có.
"Tính toán trồng gì? Nếu muốn trồng lúa thì nhanh chóng phải sửa sang lại ruộng đất." Đất đều chưa sửa sang, đã thế trên hai mẫu ruộng vãn còn dư lại nửa thân cây lúa nữa.
"Đều muốn trồng lúa nước." Kế hoạch hắn định ra là gieo trồng lúa nước, nhưng sau khi nhìn hoàn cảnh mấy mẫu ruộng này, trong lòng hắn lại nảy ra ý tưởng.
"Ngô tam ca, một mẫu ruộng thế này có thể thu được bao nhiêu cân thóc?" Hắn định tất cả đều làm ruộng lúa nước, nhưng điều kiện trồng trọt ở hiện đại không thể so sánh với cổ đại được, hắn phải tìm hiểu kỹ rồi quy hoạch lại lần nữa. Mặt khác nguyên chủ tay chân vụng về, ngũ cốc cũng không phân biệt được, đối với việc ruộng đồng dốt đặc cán mai, Ngô tam ca lại là một tay trồng trọt lợi hại, vừa lúc thỉnh giáo một chút.
"Nếu xử lý tốt, thì có thể thu được tầm bốn trăm cân."
Thẩm Nghiên Bắc trong lòng tính toán qua lại, rồi lại thỉnh giáo thêm Ngô tam ca vài vấn đề như cấy mạ thế nào, bón phân ra sao, khi nào bón phân thì thích hợp.
Ngô Tam ca vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn. Không nghĩ tới một ngày mình được tú tài lão gia học hỏi, nhanh chóng nói hết ra không hề giấu giếm.
Thẩm Nghiên Bắc lập tức yên lặng ghi nhớ.
Cố Trường Phong nhìn thanh niên mang theo ý cười lắng nghe đối phương nói chuyện, trong lòng nhộn nhạo ba phần. Hắn một thân thanh y nho nhã, thân hình gầy yếu, nhưng hai mắt trong sáng thanh minh, khuôn mặt đầy ý cười, khi nghe đến chuyện gì thú vị, cặp mắt trong trẻo ấy sẽ nheo lại.
Rũ đầu che đi ánh mắt mãnh liệt, Cố Trường Phong quay qua nhìn ngó xung quanh. Phát hiện sắc trời đã gần tối, không khí ngoài ruộng cũng trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Nghiên Bắc thân mình đơn bạc, khí trời mùa xuân dễ dàng nhiễm lạnh, Cố Trường Phong không chút do dự duỗi tay kéo xiêm y hắn.
"?" Thẩm Nghiên Bắc quay đầu dùng ánh mắt tò mò nhìn y.
"Sương tối lên rồi, trở về đi." Đồng ruộng sông suối, nhiệt độ ban đêm thấp lắm, vào đêm sẽ có sương lên.
"Đúng đúng! Thời điểm không còn sớm, Thẩm Yến ngươi mau chóng trở về đi!" Ngô tam ca vội phụ họa. Nhất thời hứng khởi nói nhiều quá, không chú ý thời gian đã trễ như vậy rồi, hiện tại không tiếp tục nói liền thấy đói bụng.
Thẩm Nghiên Bắc ngượng ngùng cười: "Khiến ngươi về nhà ăn cơm muộn rồi."
"Không muộn không muộn!" Ngô Tam ca khiêng cái cuốc lên vai, cười ha hả nói, "Nếu sau này có điểm gì không rõ cứ đến tìm ta!"
"Vậy ta đa tạ Ngô tam ca trước." Thẩm Nghiên Bắc cảm kích nói.
"Khách khí cái gì? Đều là hương thân làng xóm với nhau cả!" Ngô Tam ca phất phất tay rồi cũng rời đi. Hắn muốn nhanh chóng chạy về nói với bà nương ở nhà, Thẩm tú tài trở nên tốt lắm! Hơn nữa tú tài lão gia mà bọn họ tưởng chỉ có đọc sách thánh hiền cũng sẽ xem chuyện ruộng đồng, tuy rằng hiểu biết có chút gà mờ, nhưng Thẩm tú tài cũng không phải như bọn họ tưởng tượng chỉ biết đọc sách mà không phân biệt nổi ngũ cốc.
Nhìn theo hướng Ngô Tam ca đi xa, Thẩm Nghiên Bắc kéo tay tiểu tức phụ nhà mình: "Chúng ta cũng trở về thôi."
Cố Trường Phong đáp một tiếng, tùy ý hắn lôi kéo bản thân đi về nhà.
Ngón tay thanh niên mảnh khảnh lạnh lẽo, Cố Trường Phong nhịn không được dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình bao bọc nó lại.
Thẩm Nghiên Bắc ghé mắt, nhìn sườn mặt hòa vào trong ánh nắng chiều không biết có phiếm đỏ hay không, khóe miệng khẽ cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!