Hiển nhiên Lâm Sơ Huỳnh đã say, trong ly vẫn còn vết đỏ của rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo để bên môi Lục Yến Lâm.
Anh cúi đầu nhìn người trong ngực, mái tóc dài lượn sóng của cô gái buông xõa trên lưng, bởi vì động tác này mà che khuất một nửa gương mặt.
Lâm Sơ Huỳnh lúc say rượu càng thêm vài phần quyến rũ, biểu tình mờ mịt lại vô tội, phối với đôi mắt ngân ngấn nước, cực kỳ xinh đẹp.
“Em say.” Lục Yến Lâm nói.
“Em không hề say.” Lâm Sơ Huỳnh phủ nhận nhanh chóng, “Anh mới say, vì sao anh không uống rượu giao bôi với em?”
“Chẳng lẽ anh không muốn kết hôn với em?” Cô chất vấn.
“Không có.” Lục Yến Lâm kiên nhẫn trả lời vấn đề của cô, hơn nữa còn nhắc nhở: “Là anh đến nhà em cầu hôn.”
“Phải không?” Lâm Sơ Huỳnh từ từ nhắm hai mắt lại.
Lục Yến Lâm một tay giữ chặt thân thể đang trượt xuống của cô lại, một tay đoạt lấy ly rượu đặt lên cái bàn bên cạnh.
Sau đó bế ngang cô lên.
Vòng eo uyển chuyển được ôm lấy, cả người mềm như không xương nằm trong lòng anh, mái tóc dài tùy ý xõa trong không khí.
“Ôi ôi.” Bất ngờ bị ôm lên, Lâm Sơ Huỳnh ngạc nhiên hô một tiếng, theo bản năng ôm sát cổ anh không buông tay.
Bởi vậy, thân hình của cô liền lộ ra một chút.
Mọi người nhìn cánh tay trắng nõn sau lưng Lục Yến Lâm, đôi tay thon nhỏ và tây trang tối màu tạo thành hình ảnh đối lập mãnh liệt.
Mái tóc dài uốn lượn trong không khí.
Vốn mọi người còn đang hoài nghi có phải hai người này thân mật quá mức rồi không thì kiểu ôm công chúa này vừa ra, thảo luận lại càng nhiều.
“Quan hệ giữa bọn họ tốt vậy sao?” Có người lên tiếng hỏi.
“Không nghe nói tổng giám đốc Lục và Lâm đại tiểu thư thân thiết với nhau, chẳng lẽ trước đó hai người đều ở nước ngoài nên chúng ta không biết?”
“Trước đó tôi chỉ đang hoài nghi, hiện tại nhìn thấy cảnh này ––––“ Người bên cạnh nói: “Chắc quan hệ muốn tiến thêm một bước rồi.”
“Nãy tôi còn tò mò, quan hệ giữa hai nhà tốt như vậy, Lục Nghiêu và Lâm đại tiểu thư đều lớn rồi mà vẫn luôn không đính hôn, thì ra là xếp đặt ở đây.”
“Ngoại trừ bối phận có hơi ngoài ý muốn ra thì cũng xứng đôi đấy.”
“Nói như vậy, nhẫn đính hôn lúc trước cũng là cùng Lâm đại tiểu thư nhỉ, nhà họ Lâm và nhà họ Lục có lẽ thân càng thêm thân.”
Tiếng nghị luận nhỏ vụn đạt tới cao trào sau khi nam nữ chính rời đi, buổi tiệc rượu này vốn chẳng có chuyện lớn gì, hiện tại lại làm người ta kích động lên.
Khách sạn Bách Tế là sản nghiệp của Hoa Thịnh nên Lục Yến Lâm sẽ không cần phải đến nơi khác.
Trợ lý đặc biệt Trần theo sau: “Phu nhân cần trà tỉnh rượu không?”
“Muốn rượu!”
Lâm Sơ Huỳnh mơ mơ hồ hồ nghe thấy trợ lý Trần hỏi, bỗng nhiên nâng cái đầu đang tựa trong khuỷu tay Lục Yến Lâm lên, kêu một tiếng.
Trợ lý đặc biệt Trần: “........”
Lời này anh ta không dám đáp.
“Mang một ly lại đây.” Lục Yến Lâm hạ giọng, đi xuyên qua thảm trải giữa hành lang là đến một căn phòng.
Tầng cao nhất của khách sạn toàn bộ là không gian riêng tư, chỉ có anh mới có thể dùng, không chỉ là phòng ngủ, còn có phòng tập thể thao, nhà ăn và bể bơi.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu xuống cả căn phòng.
Lục Yến Lâm đặt Lâm Sơ Huỳnh lên giường, cả người cô đều không còn sức, đệm chăn màu trắng có khác biệt rất nhỏ với lễ phục.
Tóc dài xõa tung trên chăn, tạo cảm giác lộn xộn ngổn ngang.
Nếu rải thêm một lớp hoa hồng tươi lên thì chính là bìa tạp chí hoàn hảo, duy mĩ lại diễm lệ.
Trợ lý đặc biệt Trần bưng trà giải rượu vào, đặt lên tủ trên đầu giường, sau đó lại yên lặng rời đi.
Trong phòng yên tĩnh lại, Lâm Sơ Huỳnh cũng im lặng.
Lục Yến Lâm đứng ở bên giường nhìn nhìn.
Mười phút sau, trợ lý đặc biệt Trần đứng ngoài cửa đã nhìn đồng hồ vài lần, cuối cùng cũng đợi được cửa mở, Lục Yến Lâm từ bên trong ra ngoài.
Mặc dù anh ta hơi nghi ngờ, dù sao mười phút cũng không làm được gì mà tại sao tổng giám đốc nhà mình còn đợi ở trong kia trong thời gian dài như vậy.
Đương nhiên, vấn đề này anh ta không dám hỏi.
*****
9 giờ tối, tiệc rượu chấm dứt.
Mọi người đều giải tán, còn không quên trộm truyền tin tức trong vòng luẩn quẩn của mình, đối tượng mà tổng giám đốc Lục của Hoa Thịnh đính hôn chính là đại tiểu thư Lâm thị.
Tin tức như vầy nhất định chỉ có thể lưu truyền trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Dù sao Hoa Thịnh và Lâm thị còn chưa công khai, chắc chắn hai nhà đó có nguyên nhân riêng, nên đương nhiên bọn họ sẽ không làm người vạch trần.
Chẳng qua càng thêm kiêng kị đối với hai nhà.
Đêm nay Lục Yến Lâm không quay về Hoa Đình Thủy Ngạn, khi trở lại tầng cao nhất, tay kéo lỏng cà vạt, lúc này mới bình tĩnh lại.
Anh day day thái dương, khẽ thở dài một tiếng.
Đến khi đã thu dọn xong mọi thứ thì cũng đã hơn 10 giờ, anh bỏ Lâm Sơ Huỳnh lên giường một lần nữa, khi nằm xuống thì Lâm Sơ Huỳnh vô thức lăn gần vào anh.
“Chú hai......”
Tuy rằng say, tốt xấu gì cũng còn nhận ra người nằm cạnh mình trên giường là ai.
“Em muốn tắm rửa.” Lâm Sơ Huỳnh khẽ mở miệng, nhỏ giọng làm nũng: “Vì sao anh không mang em đi tắm cùng?”
“........”
Lục Yến Lâm thấp giọng trả lời: “Em tắm rồi.”
Nếu không tắm giúp cô thì khả năng rất cao là sáng mai thức dậy cô sẽ tức giận, dù sao thì một danh viện sau khi tắm xong cũng phải soi gương mấy lần thì không chịu nổi việc mặc lễ phục mà ngủ đâu.
Lâm Sơ Huỳnh từ từ nhắm hai mắt lại: “Phải không?”
Cô vươn tay sờ sờ quần áo trên người mình, xác định là áo ngủ mà không phải lễ phục, sau đó mới “vâng”.
Đại khái là nhận được câu trả lời hài lòng, Lâm Sơ Huỳnh dụi vào anh tiếp tục ngủ, đầu gác trên vai anh, hơi thở ấm áp phả vào cổ.
Lục Yến Lâm nhíu mày.
Vốn nghĩ mình sẽ không ngủ được, không nghĩ sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
8 giờ sáng, Lâm Sơ Huỳnh tỉnh.
Cô ưm hai tiếng, cảm thấy đầu có chút đau, trần nhà xa lạ làm cô ngây ngốc một chút mới nhận ra đây là tầng cao nhất của khách sạn Bách Tế.
Rèm cửa không kéo ra nên trong phòng hơi tối.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi dậy, tóc lộn xộn xõa trên vai, nhớ lại hành động tối qua của chính mình, sau một lúc lâu chỉ phát ra một tiếng ––––
“Aaaaaa.”
Vì sao tối hôm qua cô lại làm vậy?!
Đó là làm nũng sao?!
Thế nhưng làm ra chuyện như vậy trong đại sảnh, khẳng định khi đó Lục Yến Lâm thầm cười nhạo cô rồi.....
Sau đó phát ra một chuỗi tiếng kêu đau khổ, rồi lại giật giật tóc mình như muốn hả giận, cuối cùng vẫn là cuộc gọi của Kiều Quả cứu vớt cô.
“Bà chủ, hôm nay ngài có đến công ty không?”
“Đợi lát nữa đi.” Lâm Sơ Huỳnh trả lời.
Cô lại nghĩ tới cái gì, dặn dò: “Cái gameshow lần trước tôi đề xuất quay, bảo bọn họ mang theo phương án đến, buổi sáng sẽ mở cuộc họp nhỏ.”
Kiều Quả đáp: “Vâng.”
Lâm Sơ Huỳnh lại tò mò lên: “Cô có biết hiện tại có bao nhiêu phương án không?”
Làm trợ lý, Kiều Quả đối với việc này rõ như lòng bàn tay, cô ấy gần như không cần suy nghĩ đã nói ––––
“Trước mắt có mấy ý tưởng của đại chúng mà chúng ta có thể tham khảo, ví dụ như cuộc sống sinh hoạt các loại. Gần đây loại đi xuống nông thôn sinh hoạt điền viên rất hot, mà chương trình thực tế về thể loại đó trong nước vẫn khá ít.”
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ, cái này cũng khả thi.
“Bình thường nhất vẫn là kiểu yêu đương, năm nay lưu hành việc cho mấy người khác nhau vào cùng một biệt thự sinh sống một tháng, sau đó xem cuối cùng ai có thể trở thành người yêu.”
Trước đấy Lâm Sơ Huỳnh đã được Thẩm Minh Tước phổ cập khoa học về các loại chương trình truyền hình tình yêu rồi, những mối tình kiểu này trước mắt đang nổi.
Nhưng cô không hứng thú với nó.
Kiều Quả nói liên tiếp vài loại, thậm chí còn có một chương trình truyền hình giải câu đố, giới thiệu đơn giản tóm lược nhất cho Lâm Sơ Huỳnh nghe để Lâm Sơ Huỳnh còn viết mấy thể loại gameshow trước buổi họp nhỏ.
Trước kia Giải trí Thiên Nghệ không chú trọng đến mảng chương trình truyền hình, phần lớn đều chỉ đóng phim chụp ảnh, cho nên phần lớn nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty cũng nhiều diễn viên, ca sĩ.
Nhưng hai năm gần đây, theo số người trẻ tuổi đều dùng điện thoại di động để xem video thì thị trường phim truyền hình tương đối lạnh, hơn nữa sau khi chương trình truyền hình kia xảy ra chuyện lớn thì trên mạng cực hót, coi như Giải trí Thiên Nghệ đã lạc hậu một bước.
Lâm Sơ Huỳnh rất quan tâm đến hạng mục lần này, dặn dò: “Hôm nay nếu ai không tới thì bảo người đó lần sau đừng tới nữa.”
Kiều Quả nói: “Vâng, tôi sẽ nhắn lại.”
Sau khi cúp máy, Lâm Sơ Huỳnh lại lên weibo.
Tin nhắn riêng tạm được, chỉ là trong nhóm Thẩm Minh Tước và Lục Nghiêu nói chuyện không ít, rõ ràng là hai đề tài khác nhau mà bọn họ vẫn có thể nói chuyện được.
Thật sự là kỳ quái.
Lục Nghiêu biết chuyện chương trình truyền hình mà Thẩm Minh Tước định tham gia đã bị cắt, hiển nhiên cũng nhận được tin tức một nam minh tinh khách quý sắp gặp xui.
Lục Nghiêu: [@Chim sẻ nhỏ xem ra cô không quay vẫn là may mắn, tên đàn ông chó Trình Minh Thành thế mà lại làm được chuyện tốt này. ]
Thẩm Minh Tước: [ 〣( Δ)〣 ]
Lục Nghiêu: [Biểu tình của cô là gì vậy?]
Thẩm Minh Tước: [emoji đó, Lục đại thiếu gia vô dụng quá, xem cái ‘=3= ‘ này, đoán xem nó có ý gì? ]
Lục Nghiêu: [Trước kia có một cô gái gửi cho tôi cái ‘QAQ’ này, tôi liền kéo vào danh sách đen luôn, nói chuyện thì không nói hẳn hoi mà cứ gửi chữ cái viết tắt.]
Thâm Minh Tước: [.....]
Thẩm Minh Tước: [Tôi nói thật anh đừng mắng tôi nhé, nếu không phải vì anh có tiền có sắc thì có lẽ chẳng ai muốn yêu đương với anh đâu.]
Lục Nghiêu: [Tôi thì làm sao chứ.]
Lục Nghiêu: [ QAQ ]
Sau đó lại lấy một chuỗi ha ha ha ha ha của Thẩm Minh Tước để kết thúc cuộc trò chuyện.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy sự ngu ngốc của Lục Nghiêu có thể phá màn hình bay ra ngoài, thật không hiểu nổi, vì sao nhà họ Lục có một Lục Yến Lâm ‘quái vật’, dư lại Lục Nghiêu là cái dạng này.
Chẳng lẽ chỉ số thông minh của cậu ta đều cho Lục Yến Lâm hết sao?
Lâm Sơ Huỳnh xoa xoa tóc, vậy mà lại càng nghĩ càng thấy có khả năng, cuối cùng bị ý tưởng của mình chọc cười.
Sau đó vừa quay đầu liền khựng lại.
Lục Yến Lâm đứng cách đó không xa, đang nhìn cô.
Lâm Sơ Huỳnh buông tay, ưu nhã vuốt tóc, lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Chú hai không đến công ty sao?”
Lục Yến Lâm nhàn nhạt nói: “Đợi lát nữa.”
Lâm Sơ Huỳnh “ồ” lên, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh như nước của anh: “Tóc trên đỉnh đầu rối hết lên rồi.”
“.......”
Lâm Sơ Huỳnh duỗi tay đè lại, mặt không đổi sắc.
Cô ngồi trên giường, chăn đắp đến đùi, nhìn người đàn ông thay áo sơ mi, thắt cà vạt, một loạt động tác lưu loát, có chút cảnh đẹp ý vui.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn áo ngủ trên người mình, lại nhìn bộ lễ phục bị treo bên kia, ho nhẹ hỏi: “Anh giúp em thay áo ngủ sao?”
Lục Yến Lâm hỏi lại: “Nếu không thì ai?”
Ngay từ đầu Lâm Sơ Huỳnh có chút chột dạ, nhưng lại nhanh chóng ưỡn ngực, “ Giọng của chú hai kiểu gì vậy, ông xã thay quần áo cho bà xã thì có làm sao?”
Cô nói đúng tình hợp lý.
Lục Yến Lâm cũng gật đầu: “Nếu em không quấn lên người anh nói lộn xộn thì đúng là hồi ức tốt đẹp.”
“..........?”
Bà xã lộn xộn thì sao hả?
Anh không giữ được người sao?
Trong nháy mắt Lâm Sơ Huỳnh toát lên mấy dấu chấm hỏi, xác định trên người mình không có cảm giác khác thường, chắc là tối qua không làm.
“Ai bảo em không kìm nén được chứ.” Cô dứt khoát nhận lỗi về mình, “Đều tại dáng người chú hai tuyệt quá.”
“Đây xem như khích lệ sao?” Lục Yến Lâm nhìn cô.
“Đúng vậy, khen anh đó.” Lâm Sơ Huỳnh gật đầu.
“Cảm ơn lời khen của Lục phu nhân.” Lục Yến Lâm cài cúc áo sơmi xong, tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Em cũng đẹp lắm.”
Tuy chỉ là một câu nói bình thường của anh nhưng Lâm Sơ Huỳnh biết anh đang nói đến dáng người, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn bản thân.
Đúng vậy, đương nhiên cô đẹp.
“Muốn ăn gì thì gọi để phía dưới bưng lên nhé.” Lục Yến Lâm dặn dò một câu rồi xoay người đi đến cửa, bỗng dừng lại.
“Đúng rồi ––––“
Anh đột nhiên mở miệng.
“Chuyện gì?” Trái tim của Lâm Sơ Huỳnh đập nhanh liên hồi.
“Nếu em muốn quay một gameshow tình yêu và hôn nhân thì có thể làm tốt phương án thiết kế trước.” Lục Yến Lâm giống như không nhìn thấy sắc mặt cứng đờ của cô.
Khẽ nhếch môi: “Anh sẽ tham khảo.”
“........”
Lâm Sơ Huỳnh nhớ lại hành động ngu xuẩn để ly rượu lên môi Lục Yến Lâm ngày hôm qua, càng cảm thấy không ổn.
Này còn chẳng bằng làm chương trình truyền hình giải đố không ai xem.
Hai tai cô nóng lên, tưởng tưởng đến đề nghị này, còn có loại xúc động sau này không uống rượu nữa. Nhưng nghe Lục Yến Lâm nói xong, không hiểu sao lại có chút vui mừng.
“Không được.” Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt.
“Nếu là ý tưởng của Lục phu nhân, vì sao lại không được?” Lục Yến Lâm nhìn cô, mỉm cười: “Anh tất nhiên sẽ nghe theo.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!