Điều kiện tiên quyết của ngọt ngào là phải có cậu, điều kiện tiên quyết của tình yêu là chỉ cần cậu.
- Tần Thâm -
Trên đường trở về, xe chạy qua đường nhựa, yên tĩnh, vẫn là phong cảnh lúc đến, cây ngân hạnh đứng ở hai bên.
Tần Thâm hơi cúi người hai tay điều khiển phương hướng, Bạch Đồ ở sau lưng ôm eo Tần Thâm, gió lạnh thổi đến, cô nghĩ tới nghĩ lui không ra đâu vào đâu, nghi hoặc hỏi: "Cậu nói cậu là nụ hôn đầu tiên?"
"Ừm." Tần Thâm chăm chú nhìn con đường phía trước, không dám phân tâm, cô vẫn còn trên xe mà..
"Vậy tớ mới không tin." Bạch Đồ gục đầu xuống, nói tiếp: "Nhiều nữ sinh thích cậu như thế." Giọng Bạch Đồ buồn buồn làm cho Tần Thâm bật cười.
"Nhưng tớ không thích bọn họ." Tần Thâm không nhịn được, nhanh chóng đưa tay sờ tay nhỏ Bạch Đồ một chút, khiến cô hừ một tiếng.
"Thật, tớ chỉ có cậu." Tần Thâm dùng sức nắm lấy tay Bạch Đồ, nhéo một cái, ánh mắt nhìn đường phía trước.
Giống như sợ Bạch Đồ chưa thỏa mãn, Tần Thâm dứt khoát ăn ngay nói thật: "Mối tình đầu cũng là cậu."
Lông mi rất dài của Bạch Đồ quét qua, dường như đã hài lòng, mở bàn tay ra nắm chặt lại cậu.
***
Tần Thâm đi vào lớp, Trần Ôn vừa đến cậu lập tức lôi cậu bạn lại, khẽ hỏi: "Gần đây bên ngoài có đồn đại gì không?" Tần Thâm dựa vào trên cửa sổ, hết tiết tảo đọc, Bạch Đồ đã đến nhà vệ sinh.
Trần Ôn bị chiến trận này của Tần Thâm làm cho không hiểu gì, nghiêng đầu suy tư hồi lâu vẫn là câu nói nọ: "Không có ạ."
Tần Thâm vỗ cái gáy bất tranh khí (1) của Trần Ôn một cái, liếm hàm trên, "chậc" một tiếng nói: "Nghĩ kĩ chút coi."
(1) Bất tranh khí - 不争气: lúc cần phát huy tác dụng thì không có, lúc không cần thì lại có.
Trần Ôn vừa cẩn thận suy tư một chốc, vỗ tay lớn một cái, "ồ" một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra hỏi: "Anh là muốn hỏi lời đồn về Bạch cô nương à."
Tần Thâm nghe vậy bất đắc dĩ thoáng nhìn qua Trần Ôn, ánh mắt giống như nhìn thằng ngu, "Nếu không thì?"
Trần Ôn vẫn chưa biết hai người hẹn hò, cậu ta chỉ biết là Tần Thâm theo đuổi Bạch Đồ, lúc này tâm tư hóng hớt không sợ chết tiến lên trước: "Này, anh Thâm, Bạch Đồ vẫn chưa đồng ý anh hả?" Trong ngữ khí mang theo ý đồ tìm tòi.
Tần Thâm không để ý đến dáng vẻ nhìn có chút hả hê này của cậu ta, thoáng nhìn đến Bạch Đồ, Bạch Đồ chớp mắt với cậu, Tần Thâm cũng chớp mắt theo.
Trong khoảnh khắc đó cậu muốn cả lớp nhìn về chỗ này, nói cho bọn họ: Nhìn rõ... đây là cô gái của lão tử!
Nhưng cậu không dám, cậu sợ làm cho Bạch Đồ tức giận, chỉ có thể lúc đi để lại một câu nói cho Trần Ôn, câu nói này khiến Trần Ôn há hốc mồm kinh ngạc.
Cậu ngạo mạn nói: "Đã sớm là của tao."
Cái đuôi của Tần Thâm vểnh lên trời, bước nhanh đi đến ngồi xuống chỗ của Lý Thần Tinh.
Ở dưới gầm bàn kéo lấy tay của Bạch Đồ xo.a nắn, ho khan vài tiếng, sau khi có được sự chú ý của cô, hỏi Bạch Đồ: "Buổi trưa muốn ăn gì?"
Bạch Đồ suy tư một lúc, lắc đầu: "Tớ cũng không biết, còn cậu?"
Mấy ngày nay vì kinh nguyệt Bạch Đồ không thể nào dễ chịu, ăn rất ít.
Tần Thâm thấy, có phần lo lắng.
"Vậy ăn cháo nhé." Tần Thâm cầm tay Bạch Đồ, giúp cô xoa nóng tay vì rửa tay mà trở nên lạnh.
Tần Thâm thích nhất là công việc này, có thể biến tướng ăn đậu hũ.
Động tác xoa xoa lén lút của hai người cũng không thoát khỏi cặp mắt của tên trộm Trần Ôn, trông thấy hai người kéo tay nhỏ lên, tâm tư treo thật cao của người mẹ già Trần Ôn rốt cuộc cũng buông xuống!
Vào học Tần Thâm về chỗ ngồi, thấy Trần Ôn nháy mắt với mình.
Tần Thâm im lặng, nằm xuống không nhìn cậu ta.
Trần Ôn không buông tha Tần Thâm, lôi cái ghế ngồi bên cạnh cậu.
"Lợi hại đấy, anh Thâm, cuối cùng anh cũng thoát khỏi kiếp độc thân từ trong bụng mẹ." Trần Ôn cười đê tiện.
Tần Thâm vẫn nằm sấp, không để ý đến cậu ta, dáng vẻ giống như đã ngủ thiếp đi.
"Em phải nói cho bác gái." Trần Ôn híp mắt bắn viên đạn công kích thứ hai.
Tần Thâm vẫn không quan tâm tới cậu ta, cậu ta đảo mắt một vòng, nhướn mắt nhìn Tần Thâm, muốn ăn đòn nói:
"Anh Thâm, chị dâu nhìn kìa."
Quả nhiên, Tần Thâm thình lình ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía Bạch Đồ.
Sau đó trông thấy Bạch Đồ vốn đang vùi đầu khổ đọc, ngay cả tóc bị gió thổi cũng không hất về phía cậu, Tần Thâm đập Trần Ôn một cái bộp, cực kì giận dữ nói: "Mày muốn chết à."
Tần Thâm trừng mắt Trần Ôn một cái, sau đó lại nhớ tới Bạch Đồ, đầu lưỡi chọc chọc má, khẽ cười: "Được rồi, cảm ơn."
Trần Ôn thu nụ cười, nói với Tần Thâm: "Đúng rồi, anh Thâm, còn có chuyện nói với anh."
Ngày hôm sau lúc Bạch Đồ và Tần Thâm cùng đi đến trường học, vừa bước vào trong lớp, đã nghe thấy tiếng trong loa phát thanh của thầy quản sinh: "Các bạn học, ở đây chỉ đích danh phê bình một chút, lớp Mười một 11 Tần Thâm, Trần Ôn, Lý Minh, còn có lớp Mười một 3..."
Loa phát thanh vẫn chưa hết, Bạch Đồ đột nhiên nhìn về phía Tần Thâm.
Đã rất lâu cô không nghe trong loa phát thanh có tên của Tần Thâm, không có tên lão đại Tần Thâm này thì đàn em sẽ không có đánh nhau.
Tần Thâm bị Bạch Đồ nhìn chột dạ chốc lát, cúi đầu cứng ngắc cười cười, ngón tay xoắn vào nhau, đặt ở trước người, bộ dạng có phần ấm ức như cô vợ nhỏ, cậu yếu ớt mở miệng: "Chuyện này..."
Ánh mắt của Bạch Đồ lạnh lùng nhìn Tần Thâm, nhìn cậu hồi lâu không nói câu nào rồi quay người rời đi, ngay lúc cô quay người trong nháy mắt, Tần Thâm "bộp" một tiếng giữ tay Bạch Đồ lại.
Toàn bộ người ngồi tại chỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú.
Vốn cho rằng Bạch Đồ quăng sắc mặt cho Tần Thâm nhìn, Tần Thâm sẽ nói Bạch Đồ "Cậy sủng mà kiêu", phần lớn nữ sinh trong lớp dù bận vẫn ung dung nhìn đợi Bạch Đồ sẽ mất mặt như thế nào, sẽ bị Tần Thâm quăng sắc mặt như thế nào.
Thế nhưng cảnh tượng theo dự đoán cũng không diễn ra.
Thậm chí tương phản -- chỉ thấy sau khi Tần Thâm giữ tay Bạch Đồ lại, hai tay chợt lay tay Bạch Đồ, bộ dạng giống như làm nũng, yếu ớt nói: "A Đồ, cậu phải nghe tớ giải thích, tớ giải thích cho cậu, cậu đừng tức giận được không?"
Trần Ôn ngồi ở sau che mặt, anh Thâm... rõ là không có tiền đồ.
Từng người trong lớp kinh ngạc đến ngây người, há hốc mồm nhìn hành động của Tần Thâm.
"Oa, anh Thâm. Anh có thể làm cái hành động này hả..."
"Chị dâu, chị nghe anh Thâm giải thích đi, bọn em có nỗi khổ tâm."
Trong lớp mấy người chơi thân với Tần Thâm, đều gào gào kêu kêu giúp Tần Thâm giải thích.
Bạch Đồ vốn đang rũ mắt, thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thâm nở nụ cười, giọng nhàn nhạt: "Tớ không tức giận, chuyện này có gì mà tức giận."
Bạch Đồ nói xong rồi đi, đi tới chỗ ngồi của mình, cũng không nhìn Tần Thâm nữa.
"Anh Thâm, tốt rồi, không tức giận." Có người trượng nghĩa la.
Tần Thâm không để ý bọn họ, chỉ cảm thấy không khỏi hoảng sợ, cậu cảm giác Bạch Đồ thế này mới thật sự là tức giận!
Tần Thâm vác ba lô, bước nhanh đi đến chỗ của Lý Thần Tinh, nói với cô ấy: "Lý Thần Tinh, đổi chỗ giúp tớ một chút."
Lý Thần Tinh toan đứng lên, Bạch Đồ đã kéo Lý Thần Tinh qua, ánh mắt nhìn hướng khác, ngữ khí vẫn nhàn nhạt: "Đợt lát nữa đã vào học rồi, đổi tới đổi lui phiền phức."
Lý Thần Tinh liếc Tần Thâm một cái, lại nhìn Bạch Đồ một cái, hắng giọng: "Thế rốt cuộc tớ..."
Chưa nói xong, Bạch Đồ đã nói: "Không cần, sắp vào học rồi." Dứt lời lấy sách giáo khoa ra, cũng không nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm đứng bên người Bạch Đồ, dưới ánh mắt bát quái nhìn chăm chú của toàn bộ người trong lớp cậu bỗng ngồi xổm xuống, trong đôi mắt tất cả đều là Bạch Đồ, kéo lấy tay cô, Bạch Đồ giãy giụa mấy lần, giả vờ lườm Tần Thâm một cái.
Tần Thâm hoảng hốt buông ra, liếm liếm môi, lo lắng nói: "Tớ giải thích được không, cậu đừng nổi giận."
Tư thế của Tần Thâm cực kì thấp, giọng nói cũng mang theo lấy lòng cùng với hồi hộp thấp thỏm.
Trong lớp vang lên tiếng thảo luận hoặc lớn hoặc nhỏ, Bạch Đồ nghe thấy đôi chút.
Bạch Đồ khẽ vuốt ngón tay mấy lần, cuối cùng đưa tay véo mặt Tần Thâm một cái, nhàn nhạt cười nói: "Tớ thật sự không tức giận, lần này cậu tin rồi chứ?"
Tần Thâm túm được tay Bạch Đồ, Bạch Đồ nghiến răng trừng mắt Tần Thâm một cái, mắt thấy thầy giáo sắp vào, thế là lập tức nhỏ giọng nói: "Lớp học mà, về đi, vào học rồi."
Tần Thâm buông ra, ngây ngốc cười, khẽ nói: "Hết tiết đến tìm cậu." Sau đó vẫn đợi câu trả lời của cô, mãi đến khi Bạch Đồ gật đầu, Tần Thâm mới đứng dậy trở về chỗ của mình.
***
Hôm nay Tần Thâm hoàn toàn cảm nhận được lời nói của phụ nữ giả bao nhiêu.
Cả ngày, Bạch Đồ sau giờ học lập tức đến nhà vệ sinh nữ, cũng không nói chuyện với cậu, thời gian nghỉ trưa cũng không về lớp, càng tìm càng không thấy người đâu.
Hiện tại rất vất vả chịu đựng đến lúc tan học, Tần Thâm chắn tại cửa ra vào, kéo lấy bóng dáng Bạch Đồ sắp đi khỏi một phen, không cho cô đi.
Bạch Đồ giãy giụa không có kết quả, dứt khoát không giãy giụa nữa... cứ như vậy chờ cậu.
Người trong lớp ngửi thấy mùi thuốc súng, chợt ầm ầm đứng dậy thu dọn sách vở xong, đứng dậy giống như đằng sau có quỷ, chạy ra bên ngoài.
Đợi người trong lớp đi hết, Tần Thâm bỗng xoay người một cái chế trụ Bạch Đồ dựa vào tường, hai tay chống hai bên Bạch Đồ.
Phía sau Bạch Đồ là cửa sổ, Tần Thâm ôm cô vào trong ngực, tay vồ một cái, kéo rèm, sau đó lại chặn cô trên tường.
"Không phải không giận sao?" Tần Thâm khẽ hỏi, chỉ lo mình cuống cuồng lại làm cô không vui.
Bạch Đồ mím môi không để ý tới cậu, nghiêng đầu nhìn về phía bảng đen, đuôi ngựa quét vào trên mặt Tần Thâm, giống như biến tướng thành cái tát.
Tần Thâm thấy thế này, lập tức ôm Bạch Đồ, một tay ở sau lưng nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Đồ, nói: "Tớ sai rồi, không đánh nhau nữa, được không? Cậu đừng tức giận."
Bạch Đồ nghe vậy lắc đầu, phủ nhận: "Không phải, tớ không có tức giận."
Tần Thâm thấy cô để ý đến mình, cái đuôi lại vểnh lên, hừ hừ cười vài tiếng, nói: "Còn nói không tức giận, suốt một ngày không đếm xỉa đến tớ."
Bạch Đồ thở dài một tiếng, rời khỏi cái ôm của Tần Thâm, vừa định nói chuyện, Tần Thâm lại ôm người, gắt gao ấn vào trong ngực, cô vừa vặn đến lồng ngực cậu, lúc này có thể nghe thấy nhịp tim của cậu.
"Tớ chỉ là lo lắng..." Bạch Đồ ngập ngừng ấp úng nói ra, có lẽ xấu hổ nói ra câu này, vùi mặt càng thấp.
Tần Thâm cụp mắt nhìn một cái, si ngốc cười, kiêu ngạo mà hỏi: "Lo lắng cho tớ?"
Bạch Đồ ở trong ngực cậu gật đầu, ừ một tiếng.
Trong lòng Tần Thâm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là nguyên nhân này... cậu vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng an ủi: "Không cần lo lắng, tớ không sao."
"Cũng không đánh nhau nữa, tớ lần này bởi vì một ít chuyện không nhịn được tớ mới đánh bọn chúng."
Bạch Đồ ngẩng đầu lên, lông mi rất dài, cô nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Tần Thâm bặm môi suy tư một lúc, vẫn là không nên nói ra, có một số việc chỉ mình cậu biết là được rồi, không nên để cho cô cũng cuốn vào.
"Quá đẫm máu, không thích hợp với cậu." Tần Thâm nói xong, không cho Bạch Đồ cơ hội suy nghĩ, cúi đầu xuống hôn Bạch Đồ một cái.
Bạch Đồ ở trong ngực cậu vùng vẫy một hồi.
"Trong lớp học."
Tần Thâm buông ra, khẽ rên một tiếng: "Chính là trong lớp học, hôm nay tớ mới chịu đựng cả ngày, nếu không đã hôn từ lâu rồi." Dứt lời, lại ôm chặt Bạch Đồ.
Bạch Đồ nghe vậy bĩu môi: "Tớ cảm thấy cậu giống như một ngày không ôm hoặc là không hôn thì sẽ chết vậy."
Tần Thâm cười một tiếng, cười đến mức khuôn mặt vừa kiêu ngạo vừa xán lạn.
Một đám người đứng bên ngoài phòng học, tất cả đều là đàn em của Tần Thâm. Nghiêng người ở bên cạnh cửa, một cái đầu cao hơn một cái đầu ló vào nhìn.
"Ôi ôi ôi, hôn rồi hôn rồi." Có người khẽ la lên.
"Chậc chậc chậc, mày xem anh Thâm kìa, cái mặt tràn đầy sắc xuân." Có người buồn cười nói.
"Xem ra anh Thâm của chúng ta cũng là một người đàn ông si tình đó... Nhiều cô gái như vậy cũng không cần, chỉ cần Bạch cô nương..." Có người hâm mộ nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Chu: Cậu cũng có ngày này.
Tần Thâm (uất ức dậm chân): A Đồ, đuổi cái bà này ra ngoài đi... bà ấy bắt nạt anh...
editor: đội vợ lên đầu trường sinh bất tử =))
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!