Bạch Đồ nghe thấy anh cười, đột nhiên hoàn hồn đưa tay tắt vòi nước.
Hai người không nói gì thêm, lẳng lặng chuẩn bị toàn bộ nguyên liệu nấu ăn xong.
Trong phòng bếp, trước người ngồi đối diện, Tần Thâm đổ nguyên liệu nấu ăn vào trong nồi sôi sùng sục, mùi cay cay bay ra.
Hai người im lặng ăn.
"Đúng rồi, tại sao em ở trong văn phòng luật sư của Thẩm Quát." Tần Thâm kẹp một miếng thịt bò nhúng lẩu lên, bỏ vào trong bát của mình. Ngước mắt, nhìn về phía Bạch Đồ.
Miệng Bạch Đồ vốn vẫn còn nhai, dừng lại một chút, vừa rồi cô đã nghĩ không biết Thẩm Quát có nói những chuyện kia cho Tần Thâm hay không, nhưng Tần Thâm hỏi như vậy, có lẽ Thẩm Quát chưa nói, Bạch Đồ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự rất sợ hãi...
Tần Thâm thấy cô rất lâu không đáp lời, dáng vẻ giống như không muốn nói chuyện nhiều, có phần nở nụ cười trào phúng.
"Coi như tôi chưa từng hỏi."
Bạch Đồ nghe vậy vội vàng nuốt đồ ăn vào, nhìn anh giải thích: "Không phải, hôm nay Cố Thừa Phong nhờ em đem đồ đưa cho Thẩm Quát, cho nên mới ở đó."
Bạch Đồ dứt lời, Tần Thâm không nói tiếp.
"Còn anh, cũng quen với luật sư Thẩm?" Bạch Đồ cảm thấy khó khăn lắm mới có chủ đề trò chuyện, không muốn lại làm cho bầu không khí quá nặng nề, thế là liền hỏi theo.
Tần Thâm gắp một miếng rau bỏ vào bát của mình.
Ngước mắt nhìn cô một cái, lại cúi đầu xuống, nói: "Tôi với cậu ta là bạn thời đại học."
Đại học à...
Bạch Đồ nhớ đến nguyên năm lớp Mười hai, Tần Thâm dốc sức học tập, mục đích chính là vì muốn cùng mình thi đậu cùng một trường đại học, khi đó Bạch An Chi muốn cô ghi danh đại học Biên, cô đồng ý. Hiển nhiên Tần Thâm nói muốn đi theo cùng.
Vậy anh học đại học ở đâu? Có phải là đại học Biên không.
Bạch Đồ không hỏi, Tần Thâm cũng không nói, chỉ cúi đầu ăn.
Bạch Đồ lấy ra xem, là điện thoại của Cố Thừa Phong.
Bạch Đồ nhanh chóng ấn nút trả lời, đặt điện thoại bên tai, nói: "Thừa Phong..."
"Chưa về? Không phải Thẩm Quát đưa cậu về rồi sao?"
Bạch Đồ "à" một tiếng, "Tớ quên nói với cậu..."
Cô còn chưa dứt lời, Cố Thừa Phong đã vội hỏi: "Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
Bạch Đồ dường như cảm thấy cảm xúc Cố Thừa Phong biến đổi quá lớn, bỗng dưng nhẹ nhàng nở nụ cười, trấn an: "Cậu đừng lo lắng, tớ ở..." Bạch Đồ dừng lại một chút, thoáng nhìn qua Tần Thâm phía đối diện, chỉ thấy cơ thể anh lười biếng ngồi dựa vào ghế, trong mắt không mang bất cứ cảm xúc gì nhìn cô.
Người đầu dây bên kia giục, Bạch Đồ "a" một tiếng nói tiếp: "Tớ ở nhà Tần Thâm."
Cố Thừa Phong không lên tiếng hồi lâu, Bạch Đồ bị Tần Thâm nhìn chằm chằm có phần mất tự nhiên...Vừa định cúp máy, Cố Thừa Phong mở miệng: "Vậy cậu còn trở lại không?"
Bạch Đồ sửng sờ, không hiểu tại sao Cố Thừa Phong đột nhiên nói câu này, cô đáp: "Dĩ nhiên trở lại."
Dường như Cố Thừa Phong cười, cười khe khẽ, Bạch Đồ nghe thấy tiếng cậu ta mang theo tiếng cười truyền vào trong tai mình, đầu kia điện thoại nói, "Vậy là được rồi, vậy lúc nào thì cậu về, tớ đi đón cậu."
Bạch Đồ ngước mắt liếc nhìn Tần Thâm theo bản năng, anh đã đứng lên đi đến phòng bếp, nhìn qua bóng lưng, hình như đang rửa chén.
"Lát nữa tớ tự về được rồi, không sao..." Bạch Đồ nói xong còn nói: "Tớ cúp đây, đợi chút nữa về."
Bạch Đồ cúp xong, bỏ điện thoại vào túi, quay người cầm chén của mình vào phòng bếp, hai người đều không nói gì, mãi đến khi rửa bát xong.
Bạch Đồ lau khô tay, quay người vừa định nói phải đi về với Tần Thâm.
Ai ngờ Tần Thâm đứng lên, mặc áo vest vào, vừa cài khuy áo vừa đi tới cửa, giọng nói không chứa bất cứ tâm tình gì truyền vào tai Bạch Đồ: "Đi thôi, đưa em về."
Trong nháy mắt trong lòng Bạch Đồ lóe lên mất mát, chợt an ủi bản thân, ít nhất đã ăn chung với nhau, nhìn thấy anh vẫn tốt, mình đã thỏa mãn...
Tần Thâm đã mở cửa ra, Bạch Đồ biết mình phải đi.
Cô quay người, đi tới cửa.
Tài xế đã sớm không còn ở đây, cổng cũng không có xe, Bạch Đồ cảm thấy thời tiết lại lạnh, đứng ở bên ngoài, Tần Thâm mặc cũng ít. Thế là quay người nói với Tần Thâm: "Em tự về là được rồi, anh về đi."
Tần Thâm ném ánh mắt sang cô, không nói gì, quay người lấy chìa khóa ra, không biết hướng đến nơi nào ấn một cái, đột nhiên, Bạch Đồ trông thấy một cái cửa khác mở ra, Tần Thâm đi vào.
Một lát sau, Bạch Đồ nghe thấy "ầm" một tiếng, tiếp theo, cô trông thấy Tần Thâm lái một chiếc xe việt dã màu đen đi ra.
Tần Thâm ngồi trên ghế lái, cửa xe hạ xuống, anh nghiêng đầu, nói với cô: "Lên xe."
Bạch Đồ đi vòng qua, mở cửa ghế phụ, nhân lúc cơn gió lạnh tiếp theo tiến đến, ngồi lên đóng cửa xe, trong xe yên tĩnh, Tần Thâm một tay cầm vô lăng một tay cầm cần số, đẩy nó lên, xe chầm chậm đi ra.
Trong xe hai người không nói chuyện, sau khi chạy được hồi lâu, đến nhà Cố Thừa Phong.
Xe dừng ở cổng tiểu khu.
Bạch Đồ quay người nói với Tần Thâm: "Tần Thâm cảm ơn anh..."
Tần Thâm "ừ" một tiếng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, chỉ ấn một cái nút, "cạch" một tiếng, mở khóa xe.
Bạch Đồ mở cửa xe ra.
Lúc xuống xe, cô nghe Tần Thâm hỏi: "Em còn định ở chỗ này bao lâu?"
Bạch Đồ suy tư chốc lát, nói: "Đại khái khoảng một tuần... Em có việc nhờ Cố Thừa Phong, nên tạm thời ở nhà cậu ấy."
Cô cũng không biết tại sao mình phải giải thích, nhưng thấy trên đường mặt Tần Thâm sa sầm, cô muốn thử xem có phải là vì vừa rồi Cố Thừa Phong gọi điện thoại cho mình không....
Có thể thấy được, Bạch Đồ không đoán sai, sắc mặt Tần Thâm sau khi nghe Bạch Đồ giải thích, trở nên tốt hơn một chút.
Chuông điện thoại lại vang lên, Bạch Đồ nhìn một cái, là điện thoại của Cố Thừa Phong.
Cô nghe máy: "Tớ đến rồi..."
Đầu kia hứa là đến đón cô, Bạch Đồ báo vị trí.
Cô lại quay đầu, tạm biệt Tần Thâm, "Tần Thâm, em đi nha..."
Anh vẫn "ừm" nhàn nhạt, không có đoạn sau.
Bạch Đồ xuống xe, Cố Thừa Phong đúng lúc từ bên trong đi tới, Bạch Đồ tiến lên, hai người đi vào trong tiểu khu.
Tần Thâm nhìn chằm chằm cổng tiểu khu, tay cầm vô lăng nổi lên gân xanh, môi mím thành một đường.
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên trong buồng xe yên tĩnh này.
Tần Thâm cúi đầu, thoáng nhìn qua cuộc gọi đến, là trợ lý của anh, thư ký Hà.
Thư ký Hà: "Tần tổng, hoạt động công ích trì hoãn lần trước, mấy ngày nữa đã có thể xuất phát."
Tần Thâm ừ một tiếng, "Là đến thôn Bạch của thành phố Tây đúng không."
Thư ký Hà: "Đúng vậy ạ, lần trước anh nói cái chữ này có duyên phận với anh, trước hết trạm thứ nhất đi đến..."
"Tốt, cậu chuẩn bị đi, lúc nào xuất phát nói tôi là được."
Tần Thâm cúp máy, nhớ tới lời thư ký Hà vừa nói...
Anh thở hắt ra rồi cười một tiếng.
Tiếp theo lại gọi điện thoại, qua hồi lâu bên kia mới nghe, Tần Thâm mở miệng chỉ nói một câu: "Cho cậu ba mươi phút, đến sân bóng rổ." Dứt lời liền dập máy.
Tần Thâm khởi động động cơ, lùi xe lại, đánh tay lái sang trái, xe lao đi.
Sân bóng rổ, Tần Thâm mặc âu phục, ngồi trên cầu thang.
Nhìn người đàn ông cách đó không xa đang chạy thục mạng về phía anh.
"Anh Thâm, tôi nói cậu, nhất định phải hại chết tôi cậu mới thoải mái đúng không?" Thẩm Quát cầm một cái áo khoác trong tay, tay chống đầu gối, thở hổn hển nói.
Tần Thâm liếc anh ta một cái, tay chống ở bậc thang phía sau, lười biếng ngước mắt nhìn anh ta.
Cuối cùng Thẩm Quát điều chỉnh hơi thở xong, dường như đã phát hiện Tần Thâm áp suất thấp, anh ta lén nhìn Tần Thâm một cái, giả bộ ho khan vài tiếng, bước lên ngồi xuống bậc thang theo, đặt cái túi trong tay lên trên đùi Tần Thâm.
"Đây... Uống đi." Vừa rồi trong điện thoại anh ta đã nhận ra tâm tình của anh hình như có phần không đúng, vì vậy đề phòng liên lụy lên người mình, anh ta vẫn tự giác mua đồ an ủi xong.
Tần Thâm cúi đầu thoáng nhìn qua, là bia.
Thẩm Quát chậc một tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Tôi nói cậu cũng thật là, cũng không phải là không có tiền, lúc nào cũng uống cái bia kém chất lượng này để làm gì..."
Tần Thâm không để ý tới anh ta, tự mình mở cái túi, lấy một lon bia từ bên trong ra, khui lon bia, Tần Thâm ngửa đầu, lập tức rót nửa lon vào.
Thẩm Quát hồi lâu không thấy anh đáp lời, quay đầu nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
Đèn của sân bóng rổ đã tắt, chỉ còn lại một bóng đèn đường đang chiếu sáng, dưới ánh đèn đường lờ mờ, cái bóng của Tần Thâm bị kéo rất dài, đôi mắt anh nhìn về xa xăm, bên trong mắt tất cả đều là cảm xúc mà anh ta không nhìn ra được, nhưng Thẩm Quát biết anh cực kì không vui.
Tần Thâm lại uống hai lon bia liên tiếp, quay đầu hỏi Thẩm Quát: "Sao cậu biết tôi với Bạch Đồ..."
Thẩm Quát thở dài một cái, từ xưa đến nay tình yêu đúng là cái kiếp khổ sở mà.
"Còn phải đoán? Hôm đó tôi thấy Cố Thừa Phong dẫn Bạch Đồ đến, tôi đã cảm thấy quen quen, sau đó thì cậu đến. Còn nhớ tôi bảo cậu điều tra Bạch Thành An giúp tôi, cậu đòi yêu cầu sao?" Thẩm Quát dừng lại một chút, thấy Tần Thâm không có ý định phối hợp mình, thế là nói tiếp: "Cậu nói yêu cầu của cậu là bảo tôi tìm Cố Thừa Phong hỏi số điện thoại di động của Bạch Đồ, lúc ấy tôi đã nghi ngờ, sau đó điện thoại di động của cậu sáng lên, tôi liếc mắt nhìn màn hình, liền biết."
Tần Thâm nghe vậy nghiêng đầu lườm anh ta một cái.
Thẩm Quát vội xua xua tay, "Cái này cậu cũng không thể trách tôi, là chính cậu dùng hình cô ấy làm ảnh nền đã bảy năm, tôi đều nhìn bảy năm rồi..."
Trong mắt Tần Thâm mang theo cô đơn lại khui một lon bia.
Thẩm Quát cũng không ngăn cản. Anh ta biết mỗi lần Tần Thâm đau lòng hoặc buồn, đều muốn uống bia này, anh còn từng lặng lẽ uống trộm, xem thử trong cái bia này có phải chứa thuốc chữa bệnh không. Nếu không tại sao Tần Thâm thường chỉ định uống loại bia này.
"Hơn nữa hôm nay cậu bảo tôi gọi điện cho Cố Thừa Phong, bảo tôi hẹn cậu ta ra ngoài ăn cơm, tôi liền nghĩ đến chắc là cậu muốn ở cùng Bạch Đồ lâu thêm một lúc...."
"Quá nhiều dấu hiệu, sau này tôi đã biết, bạn gái yêu xa cậu nói mấy năm qua chính là cô ấy..."
"Hai người tách ra bảy năm?" Thẩm Quát quay đầu lại, nhìn khoảng trời cách đó không xa.
Tần Thâm khẽ thở hắt một tiếng. Trong mắt dường như có vẻ đau khổ: "Tôi không biết..."
"Cô ấy đi mất..."
"Không chào tôi lấy một tiếng..."
Tần Thâm chỉ biết đêm đó qua đi thì ngày hôm sau, anh đưa Bạch Đồ về nhà, hai người đã nói một lát gặp, Bạch Đồ không cho Tần Thâm đưa cô về dưới lầu, Tần Thâm chỉ đứng chờ ở đầu ngõ.
Ai ngờ, lúc đó cô đã không bao giờ đi từ trong ngõ nhỏ ra nữa.
Thẩm Quát muốn nói lại thôi, anh ta cực kỳ hiếm thấy Tần Thâm thế này, thời điểm vừa khai giảng đại học rất thường bắt gặp Tần Thâm như vậy, khi đó anh thường xuyên một mình ngẩn người, bỗng dưng sẽ đỏ mắt. Tất nhiên không ở trước mặt người khác, chỉ là anh ta tình cờ không cẩn thận nhìn thấy.
Mọi người đều là một ký túc xá, nửa đêm anh ta rời giường đi vệ sinh, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy Tần Thâm nửa đêm không ngủ được, ngẩn người nhìn điện thoại di động, anh ta còn tưởng là chơi game, không nghĩ là...
Có một lần hơn nửa đêm Tần Thâm phát sốt, anh ta đưa anh đến phòng y tế, trông thấy điện thoại sáng lên, liền đưa tay cầm, nhìn thấy lại là một tấm hình một cô bé, cô bé kia đứng bên rèm cửa, có lẽ là đang mở cửa sổ, tay còn đang với bên ngoài cửa, ngoái đầu nhìn ống kính.
Khi đó anh ta không biết tấm hình này, tò mò tại sao nhiều cô gái thích Tần Thâm như vậy, một người Tần Thâm cũng không thèm nhìn, sau này chơi thân rồi, anh từng hỏi một hai lần, hỏi: "Nhiều cô gái như vậy, cậu không thích một người ư?"
Tần Thâm dứt khoát trả lời: "Tôi có bạn gái."
Sau đó anh ta từng nói chi bằng gọi cô gái trong tấm hình kia ra, để bạn cùng phòng nhìn một chút...
Chỉ cần anh ta nhắc đến cô bé trên tấm hình, Tần Thâm lập tức sẽ rơi vào yên tĩnh.
Mỗi lần câu trả lời đều là: "Yêu xa."
Hỏi nữa anh sẽ im lặng không nói.
Về sau toàn bộ đại học Biên đều biết anh có bạn gái. Chỉ nghe qua, chưa gặp qua.
Bảy năm qua chưa bao giờ gặp!
Suy nghĩ của Thẩm Quát bị quấy rầy, vì Tần Thâm lại khui một lon bia. Ngửa đầu liền uống.
"Vậy hôm nay có trò chuyện với cô ấy không?" Thẩm Quát hỏi.
Tay Tần Thâm cầm bia dừng lại một chút, nhớ tới bóng dáng của Bạch Đồ cùng Cố Thừa Phong vừa rồi, bỗng nhiên tự giễu cười một tiếng, "Tôi chẳng biết rốt cuộc tôi là gì..."
Miệng Thẩm Quát vừa định mở miệng nói, chợt khép lại. Anh ta nhớ đến trong cú điện thoại vừa nãy của Bạch Đồ, ngữ khí cầu khẩn ấy.
"Luật sư Thẩm, có thể đừng nói cho Tần Thâm không, những chuyện kia của tôi...."
"Tôi tin anh, trước đó không nói, sau này nhất định cũng sẽ không nói đúng không?"
Hoàn toàn chính xác, về công anh ta không thể công khai bí mật của khách hàng.
Về tư, anh ta mới vừa đồng ý Bạch Đồ rồi. Anh ta không thể nói, thế nhưng trông thấy cái bộ dáng này của Tần Thâm, anh ta cũng khó chịu.
Thẩm Quát xoắn xuýt liên tục, cuối cùng không nói.
Chỉ ngước nhìn trời, nhớ tới video xem được trong điện thoại hôm nay.
Anh ta khẽ khàng: "Thực ra...có thể Bạch Đồ có nỗi khổ tâm riêng của mình."
"Tần Thâm, cậu tin tôi... nếu cậu không đoạt cô ấy về, cậu sẽ hối hận cả đời."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!