Bà chủ quán không chịu nhận lấy tiền, đẩy ngược lại cho Phù Dung.
“Thật ra là con muốn xin nghỉ với cô trước rồi.
Cô cũng biết con cũng học xong năm cuối mà, sắp phải xin việc làm chính thức nên sẽ không còn thời gian làm thêm ở quán cô nữa.
Việc làm con cũng mới kiếm được rồi, con định là mai mới nói với cô.
Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.”
Phù Dung khẽ thở dài, nói một cách tiếc nuối.
“Thật sao?”
Bà chủ quán nhìn Phù Dung, cảm thấy dáng vẻ của cô không giống đang nói dối lắm.
“Thật mà.”, Phù Dung thấy bà chủ đang nghi ngờ mình thì bật cười, “Chẳng lẽ cô thấy con yếu kém đến mức không kiếm nổi một việc làm chính thức sau khi tốt nghiệp à?”
“Vậy thì tốt quá.
Tốt quá rồi.”, Bà chủ quán nghe Phù Dung nói xong thì trở nên hoàn toàn tin tưởng.
Bà vui vẻ mà vỗ vai của Phù Dung:
“Con bé này, có việc làm mới cũng không báo với cô biết trước một tiếng.
Làm cô lo chết được.”
“Không phải giờ con đã báo cho cô rồi sao?”, Phù Dung thè lưỡi, áy náy nói, “Con ở lại phụ cô dọn dẹp quán xong rồi sẽ về nhé?”
“Được không đó.
Con có bận gì thì cứ đi đi.
Để cô dọn một mình cũng được.”
Bà chủ xua tay, ý bảo Phù Dung không cần ở lại làm gì.
“Không sao.
Hôm nay còn cũng là đến đây làm mà, coi như làm bữa cuối.
Tạm biệt quán với cô thôi.”, Phù Dung dìu bà chủ vào lại trong quán, vui vẻ nói, “Cô cứ ngồi đây coi con thể hiện rồi sau này tiếc nuối vì mất một người nhân viên ưu tú như con nhé.”
“Ha ha.
Cái con bé này.”
Bà chủ quán cười lớn, nỗi lo lắng cứ đè nặng lên ngực bà từ chiều đến giờ cuối cùng cũng đã được gỡ xuống.
Phù Dung nhìn bà chủ cười thì cũng cười theo, sau đó nhanh chóng chạy đi thu dọn đống lộn xộn ở trong quán.
Cảm giác bữa làm cuối cùng lại đến đột ngột như này khiến cho Phù Dung có chút mủi lòng.
Hơn nữa lại chính vì cô mà khiến quán của bà chủ trở nên như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi.
Phù Dung cảm thấy căm ghét Từ Ngưng Viên.
Cô không ngờ một người đàn ông quyền thế như anh ta cũng giở những trò hèn hạ như thế này chỉ vì để khiến cho cuộc sống của cô khó khăn hơn.
Phù Dung dọn dẹp xong thì cũng đã hơn mười giờ, cô cúi đầu chào bà chủ lần cuối rồi quay lưng ra về.
Sau khi ra khỏi quán, bước đi của Phù Dung trở nên nặng nhọc hơn, niềm vui buổi trưa giờ đây bay sạch.
Phù Dung không muốn trở về căn nhà của Từ Ngưng Viên một chút nào cả, cô cứ đi lang thang trong vô định.
“Ting.
Ting.”
Tiếng kèn xe phía sau lưng Phù Dung vang lên, cô tưởng mình đang đi chắn đường của người ta nên vội né sang một bên.
Phù Dung ép sát vào lề đường mà đi.
“Ting.
Ting.”
Thế nhưng chiếc xe đó vẫn không dừng lại việc bóp kèn, trong lòng Phù Dung dâng lên cảnh giác.
Phù Dung bước đi nhanh dần, nhanh dần, sau đó thì trở thành chạy.
Cô dùng hết sức mình để chạy đi đến những nơi đông đúc hoặc một con hẻm để chiếc xe đó không đuổi theo được.
Bây giờ đã khuya lắm rồi, những nơi đông đúc không có quanh đây.
Phù Dung chỉ có thể tìm một con hẻm thoáng.
Cô chạy một đoạn dài, mồ hôi ướt đầy áo thì mới thấy một con hẻm nhỏ.
Trong lòng Phù Dung thầm vui mừng, chỉ cần cô cố gắng vào đó, chạy nhanh rồi rẽ sang đường khác chiếc xe này sẽ không thể nào tiếp tục đuổi theo cô.
Thế nhưng suy nghĩ của Phù Dung quá ngây thơ rồi, cô làm sao chạy nhanh bằng xe chứ? Khi gần đến con hẻm, chiếc xe phía sau bỗng dưng tăng tốc, chạy vụt ngang sang mặt cô rồi thắng kít lại che kín lối vào trong hẻm.
Phù Dung hoảng sợ mà dừng chân lại, định chạy theo hướng khác thì đã muộn.
Ba tên đàn ông cao to, bặm trợn từ trong xe bước đến, bao vây Phù Dung rồi ép cô đi lùi lại bức tường phía sau.
“Mấy người là ai?”
Phù Dung hoảng sợ hét lớn, ánh mắt nhìn quanh con đường với hy vọng có ai đó đi ngang để cô kêu cứu.
“Nhạc tiểu thư? Sao cô mau quên quá vậy?”
Một người đàn ông có vẻ như là thủ lĩnh của đám người đó, cười khẩy rồi nói.
Phù Dung trợn mắt nhìn lên.
Đám người này biết Nhạc Thanh Dao?
“Các người muốn gì?”, Phù Dung thay đổi câu hỏi.
“Mẹ kiếp.
Mày hỏi bọn tao muốn gì? Con quỷ cái nào hứa hẹn một tháng sau trả tiền rồi biến mất hút hả? Giờ mày còn dám hỏi bọn tao muốn gì?”
Người đàn ông đứng bên phải của Phù Dung dường như bị chọc cho tức giận.
Anh ta tung nắm đấm mạnh vào bức tường bên cạnh của Phù Dung rồi nạt vào mặt cô.
“Bình tĩnh nào người anh em.”, Tên thủ lĩnh đưa tay kéo người vừa nạt Phù Dung lùi về sau một chút.
Sau đó nhìn Phù Dung mà nói:
“Như cô thấy đó.
Anh em tôi có hơi nóng nảy, vì vậy tôi khuyên Nhạc tiểu thư nên thông minh một chút.
Mau mau đưa tiền ra.”
“Tiền gì? Tôi thật sự không hiểu các người nói gì cả.”
Phù Dung đáp lại hắn, trong lòng thắc mắc vì sao Nhạc Thanh Dao lại có thể dây dưa với đám người này.
Cô chỉ vừa mới nhìn thôi cũng đủ biết bọn họ không phải là dạng người lương thiện gì rồi.
“Bốp.”
“Con chó cái.”
Người đàn ông bên phải lại một lần nữa ra tay, lần này anh ta tát thẳng vào mặt của Phù Dung khiến mặt cô lệch sang hẳn một bên.
Sau đó tức giận mắng:
“Sao lúc mày thuê anh em tao đi bán mạng làm việc cho mày thì mày nói bất cứ bao nhiêu tiền cũng có thể chi ra mà? Vậy mà sau khi bọn tao giết xong thằng khốn đó thì một xu cũng chưa từng nhận được?”
Phù Dung bị tát đau đến sưng cả mặt, một bên tai cũng bị ù đi, không nghe rõ.
Thế nhưng cô vẫn nghe được loáng thoáng nội dung đại khái câu nói đó.
“Anh nói Nhạc Thanh Dao thuê anh đi giết người? Giết ai chứ?”
Phù Dung nén xuống cơn đau nhức ở trên má, khó khăn mà cử động cơ miệng hỏi lại.
Nhạc Thanh Dao thuê người khác đi giết người ư? Chuyện này quả thực quá kinh người rồi.
“Mày bớt giở trò giả ngu với bọn tao đi.”
Người đàn ông còn lại trong ba người cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt của anh ta cực kỳ lạnh lẽo.
Gã ta tiến lên một bước, trên tay có thêm một cao dao mà Phù Dung không nhìn thấy rõ đã lấy từ đâu.
Người đàn ông đó đến gần sát Phù Dung, đưa mũi dao nhẹ nhàng chạm vào má phải của cô:
“Chúng tao không rảnh mà đứng đây nói nhiều với mày.
Bây giờ một là đưa tiền, hai… là chết.”
Chữ cuối cùng được hắn gằn thật mạnh.
Cả người Phù Dung run lên vì sợ hãi, cô có thể cảm nhận được sát khí trong mắt người đàn ông này.
‘Bọn họ muốn giết cô.’
Ngay giây phút mà suy nghĩ này hiện lên trong đầu, tay chân của Phù Dung trở nên mềm nhũn.
Hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện có ai đó làm ơn đến cứu cô.
Một con bé hơn hai mươi tuổi đầu như cô thật sự không thể chịu đựng trong tình cảnh này nữa rồi.
Cô không phải Nhạc Thanh Dao, cô không sai ai giết người cũng không hề biết chuyện gì cả.
Thế nhưng chắc chắn bọn họ không tin cô.
Phù Dung hoảng loạn mà đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy ngang qua, mắt Phù Dung sáng lên định mở miệng kêu cứu.
Thế nhưng miệng cô lập tức bị bịt kín lại.
Tên cầm đầu to lớn đứng quay người ra, dùng thân thể của gã mà che khuất tầm mắt của người trên xe.
Chiếc xe chạy đến gần chỗ Phù Dung thì bỗng dưng dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!