Từ Ngưng Viên thô lỗ hất mạnh cánh tay của Phù Dung ra, hằn hộc nhìn cô mà nói:
“Nhạc Thanh Dao, tôi không cần cô ở đây giả nhân giả nghĩa.
Đây chẳng phải là đúng với ý đồ của cô rồi sao? Cô cùng với đám người đó là một giuộc đúng không? Cô muốn tôi bị nhốt tôi ở đây, muốn tôi bị thương, muốn tôi chết cùng cô thì cô mới hả dạ chứ gì?”
Từ Ngưng Viên càng nói thì giọng càng cao hơn.
Anh thật sự đang phải rất kiềm chế lắm mới không ra tay đánh chết người con gái này.
“Không phải”, Phù Dung uất ức mà hét lớn lên, “Tôi không có ý định đó.
Tôi chỉ là không muốn chết mà thôi.
Từ Ngưng Viên, tôi không muốn chết cũng là có lỗi hay sao hả?”
“Cô không muốn cô chết nhưng rồi cô lại lôi tôi ở tại đây chết cùng cô? Vậy mà cô còn muốn chối bỏ tội lỗi của mình?”, Từ Ngưng Viên cảm thấy cực kỳ tức giận, “Nhạc Thanh Dao, tôi nói cho cô biết nếu tôi chết ở đây là do một tay cô gây ra.
Tôi có làm ma cũng không tha cho cô.
À, mà chắc gì cô đã còn sống được.
Người bọn họ muốn hại là tôi, giờ thì bọn họ biết tôi bị nhốt vào đây rồi thì đừng hòng có đường sống sót trở ra.
Cô cứ chờ ở đây mà chết chung với tôi đi.”
Như để phụ họa thêm cho lời đe dọa như nguyền rủa của Từ Ngưng Viên.
Tiếng còi báo cháy lại vang lên, inh ỏi đến mức cả hai người bị nhốt trong phòng đều nghe rõ mồn một.
“Đó.
Ha ha.
Bọn chúng phóng hỏa, định thiêu sống tôi rồi kìa.
Nhạc Thanh Dao, cô chạy đi, thử chạy đi xem nào? Giờ thì cô chỉ có nước mọc cánh mới trốn nổi thôi.
Ngu xuẩn.”
Từ Ngưng Viên lại mắng Phù Dung, trong giọng nói đầy sự chế giễu và khinh thường.
Đối với Từ Ngưng Viên thì cô là một người vừa ngu ngốc vừa phiền phức, lúc nào cũng khiến cho anh chán ghét cùng cực.
“Không, không thể nào.”
Phù Dung lắc đầu, không thể nào chấp nhận việc mà Từ Ngưng Viên nói.
Thứ nhất là cô không thể nào chết ở đây được.
Thứ hai là cô không thể nào gánh nổi cái tội danh khiến cho Từ Ngưng Viên chết vì lỗi của cô được.
Một mạng người đó, Phù Dung không thể nào gánh nổi.
Ở khe cửa lập tức phun khói ào ạt vào trong phòng, nhiệt độ nóng dần lên, bên ngoài lửa cháy dữ dội.
Chẳng mấy chốc trong căn phòng đã mờ cả đi vì khói.
Mặt của Phù Dung trở nên tái mét.
Cô run rẩy nhìn về phía Từ Ngưng Viên:
“Từ Ngưng Viên, cháy lớn rồi.
Phải làm sao bây giờ?”
Trái ngược lại với sự lo lắng và hoảng sợ của Phù Dung.
Từ Ngưng Viên lại tỏ ra rất bình thản.
Anh ngồi tựa lưng vào tường, chọn một tư thế thoải mái nhất để vết thương trên chân bớt đau đi.
Từ Ngưng Viên nghe hỏi thì khẽ liếc mắt nhìn cô, miệng nhếch lên phun ra bốn chữ: “ngồi chờ chết đi” rồi nhắm mắt lại, không thèm đoái hoài gì tới Phù Dung nữa.
“Anh…”
Phù Dung biết Từ Ngưng Viên đang tức giận với mình.
Cô cũng tự biết mình có lỗi.
Nhưng thật sự anh ta cứ định buông xuôi chờ chết như vậy sao? Không được.
Cô không thể để chuyện đó xảy ra được.
Phù Dung chạy ngược lại về cánh cửa muốn thử mở nó ra một lần nữa.
“Á.”
Ngay khi chạm vào tay cầm thì Phù Dung đã bị bỏng mà vội rụt lại.