Phù Dung càng cố gắng đuổi Từ Ngưng Viên đi thì càng khiến cho anh cảm thấy nghi ngờ hơn.
Bình thường cô nàng này làm gì tốt đến mức quan tâm đến việc anh có đi làm trễ hay không chứ? Từ Ngưng Viên càng lúc càng cảm thấy tò mò với thứ mà Phù Dung đang giấu.
Anh bước lên mấy bước tiến về phía bàn ăn.
“Này, anh đứng lại.”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên bước đến thì vội vàng hét lên ngăn cản.
Nhưng đời nào Từ Ngưng Viên lại chịu nghe lời cô nói.
Bước chân Từ Ngưng Viên càng lúc càng nhanh hơn.
“A, đã bảo anh đứng lại rồi mà.”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đã đến rất gần rồi thì càng trở nên gấp gáp hơn, trong lòng như nghe thấy được tiếng tích tắc của quả bom hẹn giờ.
Trong tình huống cấp bách, Phù Dung quay lại, hất ngược tô miến trên bàn lại.
Chiếc tô úp ngược tạm thời che đậy được không cho người khác nhìn thấy rõ được món ăn trong đó là gì.
Thế nhưng hậu quả là nước từ trong đó chảy đầy ra khắp bàn, chảy cả xuống sàn nhà.
Hơn nữa lúc Phù Dung úp còn làm nước văng tứ tung, văng cả lên mặt và quần áo của Từ Ngưng Viên.
“Nhạc Thanh Dao, cô điên rồi hả?”
Từ Ngưng Viên tức giận mà hét lớn.
Bộ quần áo sang trọng của anh ta giờ đây lấm tấm nước lèo, mùi vị bốc lên cực kỳ khó chịu.
Trên đầu của Từ Ngưng Viên còn hoành tráng hơn, dính luôn cả cọng hành.
“A.”
Nhạc Thanh Dao quay lại nhìn Từ Ngưng Viên, thấy bộ dáng hiện tại của anh thì mím môi nín cười.
Nhưng không thành công, cuối cùng cô cũng cười phá lên:
“Ha ha, ai biểu anh không nghe lời tôi.
Đã bảo là đừng đến đây rồi mà.”
“Mẹ kiếp.
Cô còn dám cười?”
Từ Ngưng Viên giận run người, anh chưa bao giờ bị khiến cho thảm hại như lúc này.
Ánh mắt liếc về cái tô trên bàn càng thêm căm ghét hơn.
Cũng tại cái thứ ăn hại này.
Từ Ngưng Viên bước thêm một bước, định lật lại xem thử bên trong có gì mà Phù Dung phải giấu diếm như vậy.
“A.
Từ Ngưng Viên, quần áo anh bẩn hết rồi này.
Để tôi lau cho anh.”
Phù Dung vội vàng kéo tay áo của Từ Ngưng Viên lại, hấp tấp chùi chùi, chà chà trên áo vest của anh.
Thế nhưng trên tay của Phù Dung lúc này dính đầy nước lèo, cô càng chùi thì càng khiến cho áo của Từ Ngưng Viên càng bẩn.
Thêm nữa Phù Dung còn quá đáng hơn nữa khi dùng đôi tay đầy mùi vị đồ ăn của cô ta định sờ vào mặt của Từ Ngưng Viên.
“Cô đang làm cái gì vậy hả?”
Từ Ngưng Viên đen mặt, lùi lại về sau mấy bước để tránh đi bàn tay của Phù Dung.
Nhìn lại một thân dính đầy nước lèo của mình, anh có xúc động muốn đánh chết con nhỏ này ngay tại chỗ.
“ y da, vẫn còn dơ kìa.
Đừng ngại mà, để tôi chùi thêm cho”, Phù Dung lại tiếp tục sấn tới người của Từ Ngưng Viên.
“Cút.”
Từ Ngưng Viên hét lên một tiếng, sau đó quay lưng mà bỏ chạy đi, dường như phía sau đang có thứ gì rất kinh khủng bám lấy anh vậy đó.
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đã bỏ chạy thì liền hài lòng mà ôm bụng cười lớn.
Cô biết ngay anh ta sẽ không chịu nổi mà.
Tên ưa sạch sẽ như Từ Ngưng Viên làm sao chịu được cảnh bị trét nước lèo khắp người như thế.
“Ha ha, đáng đời.
Ai bảo cứ sấn tới bàn ăn làm gì chứ.
Cho anh chừa nhé, Từ Ngưng Viên.”
Từ Ngưng Viên quay trở về phòng, vội vàng cởi bỏ áo vest rồi quăng thẳng vào sọt rác.
Anh vào nhà vệ sinh tắm rửa một phen, nhưng khi trở ra vẫn cảm thấy người mình có mùi.