Xe dừng ở mép làn đường dành cho xe đạp.
Kỳ Ngôn Châu cầm đầu xe, rồi quay lại nhìn Thẩm Kiều: "Làm sao?"
Từ góc độ này, lại dưới ánh sáng mặt trời, nốt ruồi lệ ở khóe mắt của cậu trông nhạt hơn bình thường một chút, và làn da trắng hơn, khiến cho gương mặt cậu trông rất hoàn mĩ, nhưng lại lạnh lùng, như thể cậu hoàn toàn không thuộc về thế giới này.
Thẩm Kiều sửng sốt nửa giây, sau đó, cô mới tỉnh táo lại, môi mấp máy, chỉ sang bên cạnh, rồi trầm giọng, nói: "À...!ừm, tôi còn có chuyện phải làm."
Bên đường là một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động.
Mặt tiền nhìn nhỏ, cửa kính chỉ mở một bên nhưng bên ngoài rất dễ thấy.
Ít ra, trong nháy mắt, Thẩm Kiều đã nhìn thấy nó.
Kỳ Ngôn Châu: "Điện thoại bị hỏng?"
Thẩm Kiều: "À...!ừm, phải."
Mặc dù không thể mở điện thoại sau khi bị Thẩm Hòa Nguyệt làm rơi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc mà muốn thử lại, cô muốn xem có thể sửa được nữa hay không.
Vì không có nghe được nguyên nhân cái chết của Kỳ Ngôn Châu, nên cô cũng không thể tìm cách cứu cậu.
Nghĩ đến đây, Thần Kiều tức giận, liền liếc nhìn cậu một cái.
Cô chạm vào túi, sau đó ngừng lại, rồi lại buồn phiền vỗ đầu.
Cô vội vàng đi theo, không ngờ Kỳ Ngôn Châu lại nhảy qua tường trốn tiết, giờ chiếc điện thoại đó lại không nằm trong cặp sách của cô.
Xem ra, ngày hôm nay, cô thực sự không được suôn sẻ cho lắm.
Từ trong miệng Kỳ Ngôn Châu không thể hỏi được thông tin gì, cũng không sửa được điện thoại di động, cho nên cô chỉ có thể trở về.
Thẩm Kiều có chút nản lòng, cô nhảy xuống khỏi xe đạp, rồi đứng ở trên bậc thềm, đối mặt với Kỳ Ngôn Châu.
Cô nói: "Bỏ đi.
Tôi quay lại trường trước đây."
"Không muốn sửa nữa sao?"
"Cái cần sửa ở trong cặp, nhưng tôi không mang theo."
Kỳ Ngôn Châu cười trừ, cậu nghĩ là cô cô đang lấy cớ, nên cũng không phá lệ, mà chỉ khẽ gật đầu: "Đi taxi."
Bởi vì đang vội, nên tốc độ đi xe của cậu rất nhanh.
Giờ phút này, hai người đã cách trường học gần hai trạm dừng, đi bộ về sẽ hơi xa.
Thẩm Kiều gật đầu, liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó, cô tìm chỗ bắt taxi gần nhất ở ven đường, rồi vẫy tay với Kỳ Ngôn Châu, cuối cùng mỉm cười, chào tạm biệt cậu: "Vậy tôi sẽ gọi taxi.
Kỳ Ngôn Châu, ngày mai gặp lại ở trường."
"Ừ."
Kỳ Ngôn Châu rũ mắt xuống, rồi thản nhiên đáp.
Thẩm Kiều quay người đi về.
Sau đó, Kỳ Ngôn Châu cũng quay lại, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cô như thể không có ai khác, cho đến khi cô thuận lợi lên xe.
Xe taxi đi về hướng trường học.
Kỳ Ngôn Châu cầm tay lái xe đạp, trong mắt cậu hiện lên một tia nghi hoặc, giống như không thể nói rõ ra được.
Cô nhớ ra gì đó rồi sao?
Không, nói đúng ra thì Kỳ Ngôn Châu vẫn không biết tại sao Thẩm Kiều lại không nhớ chuyện khi còn nhỏ.
Như cậu vừa nói, lúc 7 tuổi, chuyện từ rất lâu rồi.
Nhưng đối với Kỳ Ngôn Châu thì ký ức đó rất quan trọng, nhưng dường như cô đã quên hết rồi.
Vào lúc này, hơi ấm lòng trong bàn tay của Thẩm Kiều vẫn còn trên áo khoác.
Cô ngồi ở ghế sau, cô vừa nắm áo cậu, rồi vừa nói vừa cười.
Cảnh tượng này giống như cảnh trong mơ.
Kỳ Ngôn Châu nghiến răng, ép buộc mình bỏ đi những mơ tưởng hoang đường kia, nên cậu chỉ có thể nhanh chóng đạp xe rời đi.
______
Thẩm Kiều đã trở lại trường học và hoàn thành tiết học cuối cùng của buổi chiều.
Hiếm khi không ở lại tập múa, nên đúng giờ tan học, Thẩm Kiều đã về nhà cùng Chu Ý Cầm.
Nhà Chu Ý Cầm và nhà họ Thẩm không cùng hướng nên chỉ có thể đi cùng một đoạn đường ngắn.
Để có thời gian nói chuyện, cả hai tìm một quán trà sữa ở ngã ba rồi ngồi xuống.
Thẩm Kiều không thể uống đồ uống có đường, vì vậy cô gọi một ly nước chanh như thường lệ.
Thành cốc lạnh lẽo, hai tay cô cầm cốc, mắt cụp xuống, cắn ống hút một hơi.
Chu Ý Cầm: "....Vậy nên, cậu nghi ngờ khi còn bé đã quen biết Kỳ Ngôn Châu sao? Chỉ là bởi vì mẹ cậu nói nhìn cậu ta rất quen? Sau đó liền tìm đến cậu ta để xác nhận? Tại sao? Chỉ là dựa vào cảm thấy quen thuộc.
Cũng hơi vô lý."
Nghe vậy, Thẩm Kiều cười lên.
Tất nhiên, cô không thể nói suy luận quan trọng hơn.
Bất kỳ ai cũng nghĩ cô bị nóng đầu, có lẽ Chu Ý Cầm sẽ vì chuyện này mà lo lắng cho cô rất lâu.
"Dù sao cậu hỏi cũng không liên quan.
Cậu ấy cũng không nên tức giận."
"Vậy thì sao? Kỳ Ngôn Châu đã trả lời cái gì?"
"Chỉ nói tớ và cậu ấy không học cùng trường." Thẩm Kiều lắc đầu và khẽ mím môi.
Ngón tay cô cầm ống hút, rồi vô thức khuấy vài vòng tròn trong ly, khiến những viên đá va vào nhau.
Chu ý Cầm suy nghĩ một chút rồi thở dài, nói: "Không sao, người ta đã nói không quen nhau, còn phải lo lắng gì nữa...!Kiều Kiều, cậu không thấy rằng từ khi bắt đầu đi học, cậu đã chú ý quá nhiều đến Kỳ Ngôn Châu sao?"
"...!"
"Nghiêm túc mà nói, tớ không phản đối
chuyện cậu hẹn hò, nhưng nếu cậu chủ động, tớ nghĩ điều đó không cần thiết.
Thực sự là chưa nói đến điều kiện gia đình của cậu ấy.
Tớ chưa từng thấy cậu ấy đối xử tốt với con gái, nếu cứ tiếp tục, tớ sợ cậu sẽ bị thiệt thòi.
Nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn vẻ ngoài."
Thẩm Kiều không ngờ rằng suy nghĩ của Chu Ý Cầm sẽ như thế này.
Cô vội vàng xua tay và lắc đầu: "Không có chuyện đó đâu.
Cầm Cầm, đừng nghĩ lung tung."
"Thật sao?"
"Thật!"
Chu Ý Cầm lại thở dàiv "Tớ sợ Kỳ Ngôn Châu không nghĩ vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp, truyện Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp , đọc truyện Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp full , Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp full , Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp chương mới