Sau mấy năm có thể gặp lại Lộ Già, Phương Nhận không hề kinh ngạc chút nào.
Dẫu sao thành phố lớn đến như vậy, thể nào cũng có thể lơ đãng gặp được nhau.
Lộ Già ngậm kem que ngồi trên băng ghế đá ngoài công viên, ngẩn ngơ xem các bác các bà khiêu vũ, Phương Nhận thấy quen quen liền đi tới nhìn thử, Lộ Già vừa vặn ngẩng đầu, ánh mắt hai người đụng vào nhau.
“Sao em lại ở đây?” Phương Nhận vừa nói vừa ngồi xuống phía đối diện, “Đã lâu không gặp.
”
Lộ Già ngẩn ra, sau đó đáp một tiếng: “Em đang chờ người.
”
Phương Nhận nhìn cậu, thấy cậu chẳng hề nhìn mình, lại hỏi: “Em dạo này thế nào?”
Lộ Già cổ quái nhìn lại hắn, không hiểu sao tự dưng cái người này ngồi xuống bắt chuyện với mình, “Cũng ổn.
”
“Anh nghe Hùng Nam Nhạc nói, em với Mục Ôn Nhiên cùng nhau về thăm trường?”
“Ừm.
” Cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cậu.
Phương Nhận không biết xuất phát từ tâm lí gì, hắn chỉ muốn Lộ Già nói nhiều hơn, đừng có mà phòng bị hắn như thế này.
“Mục Ôn Nhiên thì sao, rất tốt chứ hả?” Hắn cố ý nhắc tới Mục Ôn Nhiên, vì hắn biết Lộ Già lưu ý y rất nhiều.
Nếu như Lộ Già là con mèo, thì bây giờ đã xù lông giơ móng vuốt rồi, kem que chẳng buồn ăn, nhìn Phương Nhận bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Một lát sau, Lộ Già không nhịn nổi, nói: “Anh ấy rất tốt, nhưng chẳng có quan hệ gì với anh cả.
” Lời này nói quá trực tiếp, nếu như là ngày xưa Lộ Già sẽ chẳng bao giờ nói vậy.
Phương Nhận nín cười.
Lộ Già thấy là lạ, tổ chức là câu cú, nói tiếp: “Anh ấy chẳng có quan hệ gì với anh, với tôi lại tương đối có quan hệ.
”
Phương Nhận nhử: “Quan hệ gì?”
Lộ Già bình thường có khôn khéo tinh ý bao nhiêu, cứ dính tới Mục Ôn Nhiên là lại hồ đồ bấy nhiêu, đang định trả lời thì lại bị cắt đứt, bởi vì có người vỗ vai cậu.
Khoảnh khắc Phương Nhận thấy Mục Ôn Nhiên trong đầu hắn một mảng trống rỗng, Lộ Già nói đang chờ người lại không nói rõ là chờ ai, hắn lần này thì hay rồi, trực tiếp đụng trúng lưỡi thương.
Khóe miệng giật giật, hắn muốn chào hỏi người ta, vừa mới mặt đối mặt liền tê dại cả đầu, chỉ hàn huyên đôi câu liền vội vàng kiếm cớ bỏ của chạy lấy người.
Hiếm thấy chính là Mục Ôn Nhiên cũng không hề khách sáo giữ người, thẳng thắn để hắn chạy.
Đi được một khoảng xa xa, Phương Nhận ngoái lại nhìn, Mục Ôn Nhiên đã ngồi vào chỗ đối diện Lộ Già.
Hắn nhớ tới mấy lời Hùng Nhạc Nam nói với mình, hai người kia cứ đi chung với nhau, ai nhìn vào cũng đều nhận ra hết, Phương Nhận cũng phải thừa nhận, rằng hai người họ quả thật quá phù hợp để bắt cặp với nhau.
Mà hắn hiển nhiên không biết, hắn vừa mới đi khỏi, Lộ Già liền kể xấu về hắn.
Ở đằng kia Mục Ôn Nhiên hỏi Phương Nhận vừa nói những chuyện gì, Lộ Già kể rõ lại đầu đuôi, cộng thêm suy đoán của bản thân.
Cậu nói: “Có phải anh ta có ý với anh không?”
Mục Ôn Nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Kem sắp tan hết rồi.
”
Lộ Già càng nghĩ càng cảm thấy không chệch đi đâu được, “Hiện giờ anh ta có người yêu chưa? Vừa nãy làm gì mà lại tới bắt chuyện với em, lại còn nhắc tới anh nữa, có phải là coi trọng anh không?”
“Em để ý như vậy?” Mục Ôn Nhiên tiếp lấy cây kem đang chảy.
Lộ Già vốn không muốn ăn nữa, thế nhưng thấy Mục Ôn Nhiên đang ăn, lại nổi cơn thèm, liếm liếm đôi môi, nói: “Dĩ nhiên lưu ý rồi.
”
Mục Ôn Nhiên híp mắt lại, hỏi: “Lưu ý hắn ta?”
Lộ Già cảm thấy cách nói này không đúng lắm, tạm thời tìm không ra lời giải thích nào hợp lý, đành gật đầu.
“Không cho để ý.
”
“Vậy thì không thèm để ý nữa.
” Lộ Già sảng khoái đáp ứng.
Mục Ôn Nhiên nhường lại miếng kem cuối cùng cho Lộ Già, cậu nhóc thỏa mãn cực kì.
Công viên trung tâm trước đây vô cùng náo nhiệt, hiện tại phần nhiều chỉ có mấy bác gái đến khiêu vũ thả diều, hai người ngồi trong chốc lát, đứng lên đi về.
Lộ Già co người nằm trên giường, nói với ra ngoài: “Em có thể hơi hơi để ý một chút không!”
“Không thể.
”
“Haiz.
” Lộ Già lăn một vòng, “Đừng vậy mà, anh nghe em nói nè.
”
Ngoài phòng không có âm thanh vọng lại, Lộ Già coi là y đã chấp nhận.
“Anh thấy đấy em với hắn đâu có quen thân đâu, vô duyên vô cớ tới bắt chuyện với em, nói đôi câu đã nhắc tới anh rồi.
” Lộ Già khoang chân ngồi thẳng dậy, vỗ vỗ bên cạnh mình, “Nhất định là anh ta coi trọng anh!”
“Có lẽ hắn ta có ý với anh từ lâu rồi, chỉ là lôi em ra làm cái cớ mà thôi?” Lộ Già càng nghĩ càng cảm thấy có lý lắm, xỏ dép vào, víu cửa ngó ra ngoài, “Tại sao anh không trả lời?”
Mục Ôn Nhiên đi tới ấn ấn đầu cậu: “Bớt nghĩ vớ vẩn đi.
”
Lộ Già vẫn cố nhoi ra: “Vậy rốt cuộc hắn…”
“Còn có,” Mục Ôn Nhiên nhếch mép, rõ ràng là cười đấy, mà trong mắt lại tràn đầy không vui, “Ít nhắc đến hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Tri Bỉ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tri Bỉ, truyện Tri Bỉ , đọc truyện Tri Bỉ full , Tri Bỉ full , Tri Bỉ chương mới