Vài tháng sau
Ông Đức đặt tờ giấy lên bàn trong đó đã có công chứng của pháp luật và có chữ kí của ông, bà Diễm nhìn tờ giấy trên bàn, 3 chữ “Đơn Ly Hôn” làm tim bà như nát vụn ra từng mảnh, lúc trước khi cưới ông bà không hề nghĩa hôn nhân của bà đi đến kết cục này. Vậy mà hôm nay tận mắt bà lại nhìn thấy tờ giấy có chữ kí của ông trong đó. Hải Băng chẳng khác gì bà, đau khổ còn hơn bà. Bà và ông ly dị rồi thì cô phải làm sao đây? Khi cô chỉ mới 19 tuổi thôi, dù đối với người họ cái tuổi này đã lớn, đã biết tự lập nhưng cô thì không phải vậy. 19 năm qua cô sống trong nhung lụa, hạnh phúc và yêu thương của cha mẹ cùng anh trai thế mà bây giờ chỉ vì một người phụ nữ lại tan vỡ cả 1 mái ấm. Cô nên làm gì đây? Phải làm gì để giữ lại được mái ấm gia đình trở về như trước.
Bà Diễm cầm cây viết lên, nhắm nhẹ mắt để chấp nhận sự đau đớn rồi bà lạnh lung kí vào tờ giấy. Giây phút này Băng chứng kiến cô như muốn chết đi nửa người.
- Sauk hi ly hôn nếu em gặp điều gì khó khăn thì hãy tìm đến tôi, tôi sẽ sẵn sang giúp đỡ._ Tình nghĩa vợ chồng sau bao nhiêu năm gắn bó, hết tình thì vẫn còn nghĩa đó là đạo lý phu thuê muôn thuở khi chia tay.
- Không cần._ 2 Từ lạnh lung phát ra từ miệng bà Diễm, cũng phải thôi bao nhiêu đau thương và hạnh phúc đều xuất phát từ ông. Chính ông là người đưa đơn ly hôn, có lẽ từ lúc này tình cảm của họ sẽ chuyển từ yêu thành hận. Mọi lời ông nói với bà đều vô ích
Kí đơn xong bà Diễm đi lên phòng lát sau bà trở lại với chiếc valy, bà nhìn ông Đức rồi không nói lời nào đau khổ bước đi, Băng níu bà lại.
- Mẹ con xin mẹ đừng đi mà. . . cha! Cha nói với mẹ đi kêu mẹ đừng đi được không cha._ Hải Băng tội nghiệp vừa giữ tay mẹ vừa kêu cha mình mong được cứu vãn được phần nào.
Nhưng đáp lại lời năn nỉ đáng thương của cô là sự lạnh lung hờ hững của ông. Hải Băng lúc này đã bật khóc
- Mẹ, mẹ đừng đi mà, con xin mẹ đấy. . . Có phải mẹ hết thương con và anh 2 rồi không????_ Hải Băng im lặng rồi nói tiếp.
Bà Diễm đau long nhìn đứa con gái tội nghiệp của mình, thật sự việc ra đến nước này bà đâu muốn như thế. Nhưng 1 khi bà đã kí tên vào tờ giấy kia cũng đã xác minh bà không còn là nữ chủ nhân trong ngôi nhà này nữa rồi. Bà đau lắm chứ, bà dù sau cũng là người mà nên bà vẫn có cảm giác, đau hơn khi bà rời bỏ máu thịt mình rời bỏ mý ấm gắn kết với bà 20 mấy năm mà ngoảnh mặt quay đi nhưng bà đã không còn lựa chọn nào khác ngoài ra đi.
- Tiểu Băng mẹ xin lỗi con nhưng mẹ không còn sự lựa chọn nào khác, tha lỗi ẹ. Mẹ chỉ ở 1 nơi khác không rời xa con mãi mãi, đến cuối tuần con và Quân đến tìm mẹ._ Vứt lời bà xách valy đi mặc cho Hải Băng khóc thét gọi tên bà.
Hải Băng đuổi theo bà, đuổi theo sau chiếc taxi đang chở bà khuất xa cô, cô đuổi theo cho đến khi vấp 1 cục đá cô té rồi ngồi bẹp đó nhưng không ngừng gọi mẹ và nhìn theo chiếc taxi xa xa rồi khuất bóng kia.
- Mẹ. . . . không mẹ đừng bỏ con, mẹ. . . . mẹ_ Cô giật mình tỉnh giất trời cũng đã sang mặt trời đã lên đỉnh đầu, trán cô đầy mồ hôi. Như những lần trước khóe mi cô còn đọng lại một giọt nước mắt. Tay cô nấm chặt ga nệm
- Diễm My bồ không sao chứ?_ Cô quay qua, Tú Anh đang ngồi bên cạnh cô.
Có lẽ Tú Anh đã chứng kiến hết cảnh vừa rồi, cô không che giấu nữa nhưng cô cũng không nói ra. Cô chỉ nhìn Tú Anh bằng tia mắt đau thương, mắt cô ngấn lệ. Cô ôm lấy Tú Anh òa khóc, Tú Anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Và cô đã mơ gì nhưng Tú Anh biết lúc này cô rất cần cô ở bên cạnh an ủi.
Thiên Khánh im lặng đứng dựng lưng vào tường, anh nhìn My bằng đôi mắt u buồn, lúc nãy anh đi ngang phòng cô nghe tiếng hét của cô anh vội chạy vào tính ôm chầm lấy cô mà an ủi nhưng đã có Tú Anh bên cạnh nên anh chỉ im lặng đứng đó nhìn, anh không lên tiếng họ cũng không biết nãy giờ anh ở đây.
Bạn đang đọc bộ truyện Trò Chơi Định Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trò Chơi Định Mệnh, truyện Trò Chơi Định Mệnh , đọc truyện Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh chương mới