Diễm My đứng giữa không gian mênh mông rộng lớn của cánh đồng lao hít sâu mùi hương yên bình nơi đây. Không ở đây thật đẹp, lãng mạng và bình yên. Thoát khỏi sự đua chen ồn ào nơi thành thị và tìm đế sự bình yên ở nơi đây.
- Thiên Khánh anh thường ra đây không?._ Cô nhìn qua anh, anh đang lẳng lặng ở góc kia nhìn cô
- Không! Đa phần không có thời gian._ Nghe cô hỏi anh đáp, câu trả lời của anh làm cô bất ngờ nếu vậy thì cô hạnh phúc quá rồi còn gì còn may mắn nữa. My chum chím cười
- Anh và anh Thiện khác nhau, anh Thiện láng tữ vui tính và mỗi khi đi chơi anh ấy thường dẫn em đến những khu vui chơi ở trung tâm thành phố. Còn anh thì lạnh lung, ít nói đi chơi lại dẫn em tới nơi này nhưng em cũng thích._ My ngây thơ nói
Một mưu mô đáng yêu hiện ra trong đầu cô, cô đưa mặt mình lại gần anh. Cô tính chơi trò quấy rối trái tim anh.
- Đi chơi m2 anh dẫn em đến nơi yên tĩnh như vậy có ý đồ gì khai mau. (^_^)_ Lúc này khoảng cách mặt của 2 ngườ rất gần chỉ cần nhích lại nhau 1 chút xíu nữa thôi là chóp mũi của họ đã chạm vào nhau.
Nhưng nhìn hình như diễn biến ngược lại với dự tính lúc nãy của cô, kết hoạch của cô không thành công và rõ hơn là thất bại thảm hại khi anh chẳng biểu hiện gì cả ngoài việc nhìn cô rồi nở 1 nụ cười. Không phải nụ cười lạnh lung như thường ngày mà nó hoàn toàn khác mọi khi. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ nụ cười đó và nụ cười của anh như 1 đòn phản lại chiêu lúc nãy của cô, làm tim cô bắt đầu tập thể dục cộng them 1 cảm xúc kì lạ không tên như một đóa hoa đang nở rộ trong long cô. Cô quay đi chỗ khác che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình thấy vậy lại them 1 nụ cười ẩn hiện trên môi anh.
Anh bỗng nhớ tới 1 nơi, nơi đó sẽ mang lại tiếng cười cho cô, anh nắm cổ tay cô
- Đi theo anh._ Vì để đáp ứng yêu cầu của cô anh và cô hôm nay đi bộ không đi xe, lúc đầu cô cứ tưởng anh sẽ không đồng ý nhưng không ngờ anh lại đáp ứng cô.
Anh dẫn cô tới 1 nơi, nơi đó là cô nhi viện. Cô bất ngờ khi vừa vào thìa đám nhỏ kêu mẹ chạy tới ôm lấy cô và anh. Nhưng hôm nay có 1 chuyện lạ là tụi nhỏ gọi anh bằng cha làm cô bất ngờ.
- Thiên Khánh anh mua chuộc đám con nhà em đúng không._ My đùa với anh
- Có sao? có không tụi con?_ Anh đáp
Bộ dạng anh lạnh lung vẻ ngoài nhưng lời nói cực kì ấm áp. Với thái độ ung dung của anh làm Diễm My tức muốn bóp cổ anh chết cho cô vừa lòng.
Gần nguyên một buổi sáng My và Khánh giành thời gian chơi đùa ở nhà tình thương nhìn 2 người họ với đám trẻ như 1 gia đình với đàn con nhỏ, làm cho bà Diễm thấy vui và mọi người thấy ấm áp của một gia đình.
Đến trưa họ lại đi chơi, vừa rời khỏi nàh tình thương thì đến lượt My loi Khánh đến chỗ khác đó chính là khu vui chơi. Khánh là người của công việc đương nhiên làm sao thích những nơi nhộn nhịp như thế này dù đi nhưng anh làm gì giỏi những trò chơi trong đây. Anh thừa nhận anh thua Thiện, không bằng Thiện ở điểm đi chơi và những trò chơi này. Làm sao để anh từ chối My đây, anh rất muốn nói ra nhưng khi nghĩ tới bộ dạng thất vọng của cô thì anh không nỡ. Anh tự cười bản thân mình là đã động lòng với cô rồi.
My kéo anh bước vào khu vui chơi, mọi ánh mắt đa số từ nữ ở đây đang đổ dồn về họ rõ hơn là về anh. Bao cô gái nhìn anh chăm chăm, My cảm thấy khó chịu cô không thích bị nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ.
Biết anh được sự chú ý như thế cô sẽ không kéo anh vào để bây giờ cả cô bị liên lụy. Bỗng trong đầu cô 1 tia sáng xoẹt qua, cô choàng tay mình vào tay anh, anh nhìn cô. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tinh nghịch đáng yêu như thay câu nói “Cho em mượn tay anh tí nhé:” thế là anh gật đầu, kể từ bây giờ anh là người của cô =.=. Cô với anh bây giờ như là 1, cô đi đâu anh đi đó, tay anh không biết từ lúc nào xen kẽ vào tay cô. Nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
2 người họ đi chơi hết chỗ này đến chỗ khác trong khu vui chơi. Đi đâu họ cũng tay trong tay @ làm mọi người tưởng họ là 1 đôi. Rồi họ đi ngang qua 1 khu kia, chỗ đó treo 1 chú gấu bong màu trắng cực kì lớn làm My bị nó hấp dẫn.
- Thiên Khánh lấy dùm em chú gấu đó nha, nha anh, nha . . ._ Chưa bao giờ cô làm nũng với anh cả mà hôm nay cô bạo dạn làm nũng với anh.
Anh nhìn cô, gương mặt đáng yêu khi làm nũng nhìn cô rất dễ thương. Vì lâu nay anh và cô chỉ lo làm việc, hôm nay có 1 ngày đi chơi nên anh đồng ý. Họ tới gian hang khu treo chú gấu bong đó, My hỏi ông chủ thì ông chủ bảo bắn hạ hết các hình nộm trên kệ thì sẽ có được chú gấu đó. Khó khăn ở đây là hình nộm đó không đứng yên mà dưới chân nó có 1 đường chuyền di chuyển nó qua lại với lại không biết Khánh biết bắn sắn không là một chuyện khác. Đương nhiên chú gấu bong treo lên đó tới giờ chưa có chủ đồng nghĩa với việc chưa ai làm được.
Nhìn chú gấu rất quen hình như cô đã gặp nó ở đâu??? Rồi cô cũng nhớ ra đó là chú gấu bong đợt trước khi đi chơi chung với Thiện, lúc ấy Thiện đã bắn hạ các hình nộm trên kệ nhưng chỉ gần hết còn lần này không biết được hay không. Cô đang lo lắng ngoài công việc ra anh còn tài nhỏ lẻ nào nữa không hay là anh hết rồi, nếu vậy còn tùy thuộc vào vận may và duyên số giữa cô với chú gấu.
- Thiên Khánh anh làm được chứ._ Cô biết câu này sẽ chạm vào long tự ái của 1 người đàn ông nhưng cô đang lo lắng khong biết anh làm được không khi cô chưa thấy anh cầm vũ khí bao giờ.
Bạn đang đọc bộ truyện Trò Chơi Định Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trò Chơi Định Mệnh, truyện Trò Chơi Định Mệnh , đọc truyện Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh chương mới