Thời gian thấm thoát trôi, mới đây đã được cuối tháng. Tức là ngày mai đám cưới của My và Minh Vương sẽ được diễn ra ở nhà "đức bà" lớn nhất thành phố. Khi đám cưới cô sắp diễn ra thì cô mới thấy Khánh, nhưng anh cũng không rãnh gì hơn cô.
Tối
Cô bước qua phòng anh thì ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc, cô ngạc nhiên đến ngây người.
Anh hút thuốc sao???
Nghe tiếng bước chân anh liền hỏi "Ai?" Thì My trả lời.
- Là em, Diễm My.
Nghe 2 chữ Diễm My, anh liền bật đèn lên. Khi đèn sáng My hoàn toàn ngây người lần nữa. Khi thấy tàn thuốc đầy cả một hộp. Anh hút thuốc từ khi nào? Sao anh lại hút nhiều vậy? Cô tính hỏi thì anh đã hỏi trước.
- Tìm anh có chuyện gì không?_ giọng anh chẳng khác gì, lạnh nhưng có một chút thay đổi là hờ hững hơn trước.
- Em muốn mời anh mai đến dự hôn lễ của em và Minh Vương._ Cô đúng là cô em gái không tốt, đợi đến khi mọi chuyện đã sát bên rồi mới mời anh. Nhưng không trách cô được tại tới giờ cũng gặp mặt anh.
Khánh gật đầu nhưng một câu trả lời ột lời hứa nhất định sẽ tới.
Cái cớ.
Tất cả chỉ là cái cớ, cái cớ để gặp được mặt anh, cái cớ để được nhìn thấy anh rõ hơn. Cái cớ để thôi tò mò cuộc sống của anh gần đây nhưng. . .
Đau lòng.
Cô đau lòng khi thấy đống tàn thuốc trong gạc, đau lòng khi thấy anh hút thuốc nhiều như thế, đau lòng khi anh ốm đi rất nhiều so với trước, đau lòng khi thấy anh lạnh lùng và hờ hững với cô hơn trước.
Cô bước từng bước nặng nề và đau lớn ra khỏi phòng, nhưng đi tới cửa cô dừng lại, cuối gầm mặt xuống đất.
- Đừng hút thuốc nữa, sẽ không tốt cho sức khoẻ của anh._ Rồi cô đóng cửa lại.
Trong phòng đôi mắt Khánh cũng tối đi, anh dập tắt điếu thuốc đang hút dang dở đi. Cô không muốn anh hút thuốc thì anh sẽ không hút nữa, anh đều làm theo những gì cô nói. Và anh cũng sẽ chịu đựng, ngày mai thật vui tươi đến dự hôn lễ của cô và chúc những lời hay ý đẹp dành cho cô. Bây giờ, sau này và mãi mãi vẫn thế, anh sẽ làm tất cả vì cô, miễn sao cô được hạnh phúc.
. . .
My về phòng, vừa đóng cửa lại thì điện thoại cô vang lên. Cô lại xem là số của David, cô liền nghe máy.
David thông báo cho My những việc liên quan đến Khánh. Anh nói My việc Khánh xác nhập tập đoàn, việc Khánh trả 50 tỷ USD cho tập đoàn S.H.E của mẹ Vương, việc anh đến nói Vương cho cô cơ hội. Nói tất cả mọi thứ cho My nghe rồi anh tắt máy. Khi cuộc nói chuyện kết thúc cũng là lúc cả con người lẫn tinh thần của My gục ngã. Cô ngồi xuống nệm một cách vô thức như người mất hồn. Bàn tay cô buông lỏng đặt trên nệm bất giác siết chặt lại, nước mắt lã chã rơi xuống, thấm ước ga nệm.
- Đồ ngốc, sao anh lại ngốc vậy, tại sao anh lại làm mọi thứ vì em chứ. Em không cần. . . Nếu biết anh giúp em và làm cho em nhiều như thế thì em thà chịu lời bình của thiên hạ chứ không nhận lời cầu hôn đó.
Cô thật sự không ngờ anh lại làm như thế, xác nhập tập đoàn là vì anh muốn tìm đến công việc để quên cô. Giúp tập đoàn S.H.E thoát khỏi phá sản là vì không muốn Khánh Ngọc làm khó cô từ nay về sau nữa. Nói chuyện với Minh Vương, hạ mình để mong cô hạnh phúc, anh làm mọi thứ đều vì cô, còn cô thì sao. Có xứng đáng để hưởng những hạnh phúc đó khi anh đã làm nhiều thứ như vậy không? Thật sự không xứng, không xứng.
My mím chặt môi kiềm chặt tiếng khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi mãi không ngừng. Trong đầu cô bây giờ không còn cái gì tồn tại ngoài 2 từ Thiên Khánh.
Sáng
Khánh thức dậy khá sớm, sau khi thức, anh đánh răng, rửa mặt rồi bước vào phòng tắm. Khoảng 15 sau anh trở ra khi trên người chỉ có chiếc khăn tắm quấn ngang thắt lưng. Anh bước tới tủ đồ, lấy 1 chiếc áo sơ mi trắng với chất liệu vải cao cấp, và 1 chiếc quần tây với áo vest được cắt may tinh xảo. Anh đem chúng vào trong phòng tắm, lát bước ra với bộ dạng hoàn toàn lịch sự. Áo sơ mi được gài nút đầy đủ, ăng-tơ-ni đàng hoàng. Tóc, được chảy đàng hoàng và vuốt cao, nhìn anh không giống như một người đã 30.
Khi Khánh thức thì người ở căn phòng kế bên cũng thế.
My cũng dậy rất sớm, việc khóc và thiếu ngủ đêm qua làm mắt My thâm quằn đi. Đối với việc thâm quằn mắt của một cô dâu trong ngày cưới là chuyện không hề nhỏ.
Khoảng 8h thì thợ trang điểm với Tú Anh đến, mọi người cũng bắt đầu thay đồ. Tuy là đám cưới My nhưng Khánh vẫn còn rất bận, anh thức sớm hơn My. Thay đồ sớm hơn My nhưng anh bàn giao công việc cho Harri đến giờ vẫn chưa xong.
Đương nhiên khi Tú Anh vào thấy cặp mắt đó của My, Tú Anh không khỏi ngạc nhiên.
Không cần nghĩ cũng biết, thế nào Tú Anh cũng trách cô một trận. Nhưng trách thì trách, làm thì làm. Cuối cùng My đã trang điểm và thay đồ xong.
Bất chợt cánh cửa mở ra, mọi ánh nhìn tập trung và phía cửa ra vào, đáng lí người mở cánh cửa ra đầu tiên sẽ là chú rể nhưng cái này là Thiên Khánh.
4 mắt nhìn nhau. . . Thật lâu.
Khánh mới cất tiếng nói.
- Lát anh bận ra sân bay một chút có thể sẽ về trễ. Hôn lễ em cứ tiến hành như bình thường đi, đừng chờ anh._ Dù anh không phải là chú rể, chỉ là anh của cô dâu. Nhưng anh hiểu tính của cô dâu, nếu không cô dâu ngốc này sẽ đợi mọi người đến đông đủ mới tổ chức.
Dứt lời anh quay lưng đi.
- Anh Hai. . . Gửi dùm em lời cảm ơn đến cậu bé đã tặng em hoa xuyên tuyết lúc em 5t ở Paris._ Đến bây giờ My vẫn không thể quen với cách gọi 2 tiếng "anh hai" đó dành cho Thiên Khánh.
Khánh như hoá đá tại chỗ khi anh nghe câu ấy, anh cũng chẳng khác gì cô. Đến bây giờ anh cũng không thể thích nghi với cách xưng hô, gọi My bằng "em gái" kia. Anh chỉ nghĩ ông trời trêu đùa anh với My nhiêu đó thôi nhưng, chớ trêu thay khi My lại là cô bé 5t năm xưa mà anh đã gặp và giúp ở Paris.
Bạn đang đọc bộ truyện Trò Chơi Định Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trò Chơi Định Mệnh, truyện Trò Chơi Định Mệnh , đọc truyện Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh chương mới