Từ khi My bị gian lỏng trong căn phòng đó thì cuộc sống của My bắt đầu trải qua từng chút 1 cách vô vị như thế nhưng cô lại không đập cửa hay những hành động muốn ra ngoài như trong phim mà lại im lặng cam chịu 1 cách như thế. Bởi mỗi buổi sáng hay mỗi đêm khuya thì Khánh vẫn đều đặn, âm thầm đến thăm cô. Nhưng mỗi lần anh tới căn phòng đều chìm trong bóng tối nên My vẫn không thấy mặt anh và không biết anh là Khánh. Cho đến hôm nay, thời gian của những ngày qua đã cho biết 1 điều là cô chắc chắn rằng người đàn ông đều đặn đến thăm cô mỗi khi cô ngủ là anh bởi những lúc đó cô chưa hề ngủ chỉ là giả vờ.
Sáng hôm nay như bao ngày, Khánh lại đến thăm cô.
Tay anh vuốt nhẹ máy tóc cô thì cô mở mắt nhìn anh. Do bức rèm đen quá dày nên hình ảnh gương mặt anh vẫn còn rất mong lung.
Thấy cô mở mắt anh vội đứng dậy đi, cô chạy theo, ôm anh từ phía sau làm cho anh không thể bước tiếp nữa.
- Tại sao anh lại trốn em? Tại sao vậy? Có phải anh đã không còn yêu em?
Cô nghẹn ngào nói, úp mặt vào tấm lưng to lớn của anh nói. Câu nói của cô xé nát cõi lòng anh.
Anh nắm mắt lại, lạnh lùng gỡ tay cô ra, rồi đi. Khi anh vừa đi tới cửa, tay vừa đặt nên nấm nắm cửa thì nghe đằng sau 1 tiếng xoảng vang lên, anh liền quay lại và thấy My cầm một mảnh vỡ trên tay đưa sát vào cổ.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt đau lòng, cô đúng là ngốc đã lớn như thế này rồi mà vẫn còn ngốc như vậy sao. Vì anh mà cô phải làm như vậy sao? Có xứng không chứ.
Anh thầm nghĩ bản thân anh không xứng đáng để cô làm tất cả điều đó.
Anh vô tình quay lưng đi, tay mở thì tiếng nói của My lại vang lên.
- Nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này thì sẽ không còn gặp em được nữa và sau này thì đừng hối hận.
Lời khẩn khoảng cầu xin đã không còn thì đành dùng những lời đe doạ vậy.
Nhưng Khánh vẫn vô tình bước ra khỏi cánh cửa. Khi anh bước ra thì bên trong 1 dòng máu đỏ đổ ra và 1 dáng người ngã xuống. Khánh hoàn toàn bất ngờ, anh lại không ngờ My lại làm như vậy mà không nghĩ tới người thân còn lại.
Anh chạy vội tới, ôm lấy cô, bế phốc cô lên và đưa tới bệnh viện.
My tỉnh dậy thì đã thấy cô trong bệnh viện, bên cạnh cô là bóng dáng thân quen mà suốt 4 năm qua cô chờ đợi ấy, Thiên Khánh.
Thấy cô tỉnh, anh đỡ cô dậy. Cô nhìn rõ mặt anh rồi đưa bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của cô chạm nhẹ vào mặt anh và mỉm cười, nói:em không mơ, thật sự em không mơ, đúng không?.
Khánh gật nhẹ đầu như thay lời đáp và ôm cô vào lòng. My ôm chặt anh, thật chặt anh không muốn buông vì sợ khi buông anh ra anh sẽ lại bỏ cô mà đi nữa.
Họ ôm nhau thật lâu mới buông ra.
- Em nghỉ ngơi tí đi, em mất khá nhiều máu, mà lúc nãy máu trong kho dự trữ đã hết rồi may có Quân.
Khánh hạ gối xuống cho cô nằm.
- Hai em, anh ấy đâu rồi?
Cô khẽ hỏi
- Cậu ấy cần làm một chuyện.
- Thiên Khánh, em cần lời giải thích từ anh.
Cô tin tưởng anh và muốn anh giải thích cho những chuyện đã xảy ra. Và Khánh giải thích cho My nghe, đồng thời cũng nói cho My nghe chuyện Thiện vẫn còn sống và kêu cô tránh xa Lan Anh ra nếu không cô sẽ gặp nguy hiểm.
Bạn đang đọc bộ truyện Trò Chơi Định Mệnh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trò Chơi Định Mệnh, truyện Trò Chơi Định Mệnh , đọc truyện Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh full , Trò Chơi Định Mệnh chương mới