Cho dù cứ cách hai ba ngày lại xin nghỉ cũng được, lúc đi làm lười biếng cũng được nhưng không thể không làm, ở trong thời gian dài. Đặc biệt là trong khoảng thời gian vụ mùa bận rộn như bây giờ.
“Con gái à, dù mẹ có đồng ý thì bên phía đại đội cũng sẽ không đồng ý đâu, con vẫn nên xuống ruộng làm thì hơn. Sau này mẹ lấy đèn dầu cho con, buổi tối con với Nhị Nha cùng học bài. Nhị Nha thường học bài buổi tối lắm.”
Lâm Tuyết Cúc đắc ý cười cười: “Đúng thế, Nhị Nha học bài ban đêm. Thế mới ra dáng người đi học.”
Tô Thu Nguyệt nhất thời cứng họng.
Cô ta liếc mắt nhìn Tô Mạn đang chậm rãi ăn cơm: “Dù gì con cũng là học sinh cấp ba, sau này con đến tìm người trong đội, con và Nhị Nha cùng dạy học trong đội không phải được rồi sao? Con nhất định có thể dạy tốt.”
Lý Xuân Hoa thấy ý này không tồi, đều là con gái bà, đều có bản lĩnh không cần xuống ruộng làm việc, bà đương nhiên thấy vui vẻ, vì vậy bà nhìn Tô Mạn: “Nhị Nha, con thấy thế nào.”
Bấy giờ Tô Mạn mới ngẩng đầu lên nhìn ba người họ: “Đại đội nói thế nào thì là thế đó.”
…
“Đương nhiên là không có chuyện đồng ý.” Đại đội trưởng Quách thẳng thắn từ chối.
Trước khi bắt đầu công việc vào buổi trưa, Lý Xuân Hoa dẫn theo con gái đến tìm đại đội trưởng Quách. Vốn muốn để Tô Mạn đi theo nhưng bị cô lấy lý do phải soạn bài từ chối. Sau đó Lý Xuân Hoa tự mình dẫn con gái đến.
Kết quả chỉ mới đề nghị đến đã bị đại đội trưởng Quách từ chối thẳng.
Tô Thu Nguyệt không phục nói: “Đội trưởng, cháu ít nhiều gì cũng là học sinh cấp ba! Nhị Nha nhà cháu chỉ là một đứa học sinh tiểu học cũng có thể được lên lớp, tại sao cháu lại không thể?”
“Hai chuyện này khác nhau.” Đại đội trưởng Quách trả lời: “Công việc của cô giáo Tô không tính là lên lớp, chẳng qua là buổi tối giúp mọi người xóa nạn mù chữ, ai cũng vui vẻ để cô ấy không đi làm lấy công điểm. Nói trắng ra, cô giáo Tô đã đạt được sự tán thành của quần chúng nhân dân, còn cháu có thể sao?”
“Cháu cũng có thể, Nhị Nha làm được thì cháu cũng làm được.”
Tô Thu Nguyệt cực kỳ tự tin đáp.
Đại đội trưởng Quách nghĩ thầm: Nếu như tôi chưa nghe chủ nhiệm La nói những lời kia chắc là tôi tin mấy lời cô nói rồi đó, nhưng mà bây giờ thì không có tin đâu.
“Vậy cháu biết kể chuyện xưa không, đến đây, kể chú nghe thử xem, nếu kể hay được mọi người chấp nhận. Cũng không phải không thể đồng ý.”
Đại đội trưởng Quách: “Vậy dựa theo tên của cháu kể một câu chuyện đi.”
Tô Thu Nguyệt sững sờ.
Tên của cô ta thì có câu chuyện gì chứ.
Lúc cô ta sinh ra là vào mùa thu, mặt trăng vừa lớn vừa tròn, cho nên mới lấy cái tên này, có thể có câu chuyện gì được chứ.
Lý Xuân Hoa lo lắng: “Con ơi, con thật sự không biết sao, em gái của con làm được mà. Nó có thể kể một câu chuyện về bất kỳ cái tên nào. Mọi người đều thích nghe cái này.”
Tô Thu Nguyệt đương nhiên không biết. Cô ta đọc rất ít sách giáo khoa, ngoại trừ một số việc làm tiên tiến của giai cấp nông dân và công nhân mà cô giáo thỉnh thoảng kể, mấy cái khác thật sự không biết. Cô ta có thể kể truyện tranh, nhưng nó lại chả dính dáng gì đến tên của cô ta.
Nhị Nha nhà cô ta tại sao lại có được năng lực này!
Nhìn Tô Thu Nguyệt buồn bực không lên tiếng, đại đội trưởng Quách biết ngay, cô nhóc này không có khả năng kể chuyện như cô giáo Tô.
Vì vậy ông xua tay: “Nhìn cháu đi, mặc dù có trình độ cấp ba đấy, thế mà cái gì cũng không biết. Vậy chắc chắn là không thể có cùng đãi ngộ như cô giáo Tô. Siêng năng làm việc đi, năm nay công điểm của cháu không nhiều. Muốn ăn bám cha mẹ cháu à.”
Tô Thu Nguyệt không cam tâm. Cô ta có thể lên đến cấp ba cũng là bởi vì không biết chịu thua, biết ăn nói làm lung lạc người khác.
Bây giờ cô ta thậm chí còn không có tư cách lên lớp dạy mấy đứa con nít trong đội.
Chuyện này là một đả kích với cô ta: “Cháu không biết kể chuyện xưa, nhưng mà cháu biết giảng bài. Nói một câu thực tế, rất nhiều thầy cô trong trường học của chúng ta cũng mới chỉ tốt nghiệp cấp hai thôi.”
Đại đội trưởng Quách đáp: “Người ta là có năng lực. Học sinh cấp ba nhiều như vậy, cũng chưa chắc mỗi người đều có năng lực.”
Ông hiểu được đạo lý này là từ trên người đồng chí Thu Nguyệt.
Tính tình Tô Thu Nguyệt khá mẫn cảm, cảm thấy trong lời đại đội trưởng Quách có hàm ý, càng thêm không phục.
Cô ta chính là người duy nhất trong đội học đến cấp ba, vậy mà lại bị đối xử như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!