Trịnh Châu và Thành An sát vách, học sinh muốn vào trường đều phải đi qua con đường này.
Ai cũng biết đám Tưởng Nhất Minh và Trần Thước như nước với lửa, chạm nhẹ liền nổ.
Bây giờ hai bên lại ở cùng một chỗ, chưa gì đã cảm nhận được sự căng thẳng.
Những bạn học đi ngang qua, một số bắt gặp cảnh này chỉ nhìn một cái rồi tránh đi, nhưng một số thì dừng lại hóng xem, còn lặng lẽ lấy điện thoại ra quay.
Cố Hành Nguyên đưa mắt sang trường mình thấy thiếu mất một người trực cổng, không khỏi nghĩ rằng có thể người còn lại đã đi tìm thầy cô phòng trường hợp xấu nhất.
Đến lúc đó còn phiền phức hơn.
Một tay Cố Hành Nguyên che chở Tống An An, tay kia bắt lấy bả vai Trần Thước.
Hắn không nói gì, nhưng chắc chắn Trần Thước hiểu.
Hai người chơi với nhau đã lâu, một hành động nhỏ cũng đủ truyền đạt ý của đối phươg.
Trần Thước liếc Cố Hành Nguyên một cái, lạnh nhạt đáp: “Biết rồi.”
Không đánh thì không đánh.
Dứt lời, hắn quay lại nhìn Lạc Yên.
Cô không ổn chút nào.
…
Trình Cảnh Thiên nhìn Tưởng Nhất Minh rồi lại nhìn động tác của Lạc Yên.
Cô lặng lẽ chui vào lòng anh, hai tay gắt gao ôm chặt eo anh.
Trình Cảnh Thiên thu lại ánh mắt.
Anh xoay người một cái, dùng thân hình cao lớn che chắn cho Lạc Yên khỏi tầm mắt tất cả mọi người ở đây.
Tay Trình Cảnh Thiên lần đến tay Lạc Yên xoa xoa, muốn truyền hơi ấm qua cho cô.
“Anh đưa em đi.”
Lông mi Lạc Yên run rẩy.
Cô không nói chuyện, gật đầu.
Trình Cảnh Thiên ôm vai Lạc Yên, lúc đi ngang qua đám Trần Thước thì bỏ lại một câu: “Tôi đưa Lạc Yên đi trước.”
Trần Thước nhìn qua, sắc mặt tái mét của Lạc Yên đâm vào mắt hắn: “Nhờ cậu.”
Trình Cảnh Thiên gật đầu.
Anh bất ngờ khom người bế bổng Lạc Yên lên, cứ thế ôm cô đi giữa hàng vạn ánh mắt.
Lạc Yên sửng sốt.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn cằm sắc bén của Trình Cảnh Thiên, không nói một lời hai tay vòng qua cổ anh, giấu mặt trên vai anh.
Mùi hương và hơi ấm trên người Trình Cảnh Thiên quanh quẩn chóp mũi Lạc Yên, làm cho trái tim đang hoảng sợ trong cô bình tĩnh trở lại.
Mọi người há hốc mồm, mắt mở to như muốn rớt ra ngoài.
Điện thoại cầm trên tay ghi lại cảnh Trình Cảnh Thiên bế Lạc Yên rời khỏi hiện trường hỗn loạn.
Bước chân anh bình ổn, mắt nhìn thẳng, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cô.
Tưởng Nhất Minh híp mắt nhìn theo bóng lưng Trình Cảnh Thiên, không tỏ rõ thái độ.
Đến một chỗ vắng người, Trình Cảnh Thiên mới thả lỏng sức mạnh, tay hơi mở ra muốn đặt Lạc Yên ngồi xuống ghế.
Cô lại bất ngờ níu cổ anh khiến anh giật mình.
Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn người làm tổ trong lòng mình, khẽ cười: “Muốn anh ôm à?”
“Ừm.”
Anh thấp giọng cười, chiều theo cô.
Trình Cảnh Thiên bèn ôm Lạc Yên, để cô cuộn tròn trên đùi mình.
Anh vẫn chưa biết rõ đầu đuôi chuyện năm ngoái là như thế nào.
Nhưng anh cũng không vội hỏi Lạc Yên.
Anh biết bây giờ trong lòng cô rất loạn.
Khi nào cô sẵn sàng kể, anh sẽ sẵn sàng nghe.
Trình Cảnh Thiên không nói nhiều, cứ nghiêm túc ôm Lạc Yên như thế.
Bạn đang đọc bộ truyện Trở Về Bên Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trở Về Bên Em, truyện Trở Về Bên Em , đọc truyện Trở Về Bên Em full , Trở Về Bên Em full , Trở Về Bên Em chương mới