Trước cửa phòng cấp cứu của mẹ, Ngọc Nghiên như chết lặng khi tình hình của mẹ cô càng lúc càng nguy kịch hơn.
Bệnh bà ấy vốn đã nặng từ lâu nhưng lại vì nghĩ cho cô, nghĩ cho gia đình nên bà ấy giấu nhẹm đi mọi chuyện.
Hôm nay lại còn phải uất ức nhìn chồng dẫn tình nhân cùng con riêng của bọn họ về nhà khiến bà ấy nên cơn đột quỵ.
Cũng may là có Nguyễn Như Cương kịp thời đưa bà ấy đi cấp cứu.
Vậy mà bố cô vẫn còn ở cạnh tình nhân không đến đây với bà ấy.
Ngọc Nghiên càng nghĩ, trong lòng càng thấy ấm ức giúp mẹ.
Mẹ cô trước giờ trong nhà chẳng có tí tiếng nói nào giống cô.
Lúc nào cũng phải nhìn mặt bố cô để sống, chịu hi sinh cho ông ấy đủ điều vậy mà...
- Đừng buồn.
Mẹ em sẽ không sao đâu mà.
Lã Thành Long thấy cô suy sụp như vậy liền đến vỗ vai an ủi cô, định ôm cô vào lòng giống như trước kia nhưng bị cô lạnh lùng đẩy ra.
Anh ta hôm nay đến đây để hoàn thành thủ tục bàn giao lại bệnh viên, đúng lúc thế nào lại gặp đúng lúc Nguyễn Như Cương đưa mẹ cô vào đây cấp cứu thế là vội gọi cho cô.
Thực ra anh ta cũng chẳng tử tế gì.
Chỉ là muốn nhân cơ hội này gặp mặt làm lành với cô, nhờ cô khuyên nhủ Nguyễn Như Cương tha cho mình.
- Túi của tôi...!- Ngọc Nghiên thều thào lên tiếng.
- Đây.
Lã Thành Long lấy túi đưa cho cô.
Nhân lúc cô không chú ý bèn lén lút nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
Khi nãy trong lúc cô đang trong cơn hoảng loạn anh ta đã may mắn nghe được điện thoại của Hoàng Gia Định gọi cho cô.
Hắn chắc rằng bây giờ Hoàng Gia Định đang phát điên mà lao đến đây tìm anh ta tính sổ và điều này sẽ rất có lợi cho kế hoạch anh ta mới vừa vạch ra.
- Em đi đâu vậy?
Đột nhiên Ngọc Nghiên cầm túi và đứng lên đi ra khỏi chỗ ngồi.
Lã Thành Long vội chạy theo cô, anh ta kéo tay cô lại.
- Bỏ tôi ra.
- Không được.
Em phải bình tĩnh lại trước đi đã.
- Bỏ cô ấy ra!
Hoàng Gia Định bấy giờ đã đi tới đúng như dự tính của Lã Thành Long trước đó.
Hắn ta vờ như theo thói quen bỏ một tay vào trong túi quần, tay còn lại vẫn không chịu buông Ngọc Nghiên.
Rất nhanh, Hoàng Gia Định đã đi tới và cầm được tay còn lại của Ngọc Nghiên.
Cô bây giờ tự nhiên phải đứng giữa hai người đàn ông, bọn họ còn tranh giành, ghen tuông vì cô trong khi bây giờ mẹ cô còn đang phải cấp cứu chưa rõ sống chết thế nào.
- Theo anh về.
- Hoàng Gia Định hạ giọng quay sang nói chuyện với Ngọc Nghiên.
- Anh không có quyền ra lệnh cho cô ấy! - Lã Thành Long giật mạnh cô về phía mình khiến tay cô thoát ra khỏi tay của Hoàng Gia Định.
- Bỏ tay tôi ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Trói Em Mãi Không Buông tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trói Em Mãi Không Buông, truyện Trói Em Mãi Không Buông , đọc truyện Trói Em Mãi Không Buông full , Trói Em Mãi Không Buông full , Trói Em Mãi Không Buông chương mới