Không rõ là vô tình hay cố ý mà suốt cả ngày hôm qua Hoàng Gia Định cứ lởn vởn ở dưới nhà mãi làm Ngọc Nghiên chẳng lấy đâu ra cơ hội mà xuống ăn.
Chỉ đành ôm bụng ngủ cả ngày cho quên cái đói
Và không ngoài dự đoán.
Hậu quả của việc không ăn uống gì trong một ngày chính là được cơn đau dạ dày ghé thăm.
Sáng sớm khi Ngọc Nghiên thức dậy cô đã cảm thấy rất khó chịu muốn đi mua thuốc ngay nhưng sợ Hoàng Gia Định ở dưới nhà nên cứ lưỡng lự mãi không dám xuống.
Nhưng đến khi đồng hồ chỉ 7:33 sáng thì cô đã không chịu nổi nữa.
Bắt buộc phải xuống nhà đi mua thuốc.
- Cô xuống đây làm gì? Mau lên nhà đi không cậu chủ ra bây giờ.
Dì Dung thấy Ngọc Nghiên ôm bụng đi xuống thì vội đẩy cô lên lại trên tầng.
Mặc cho cô hết lời giải thích.
- Tôi...!tôi đang bị đau dạ dày đó.
Không có thuốc thì không ổn đâu.
- Nhưng mà cậu chủ đã dặn nhất quyết không muốn nhìn thấy cô.
- Vậy tôi vào phòng.
Bà đi mua giúp tôi được không? Tôi...
Nói chưa hết câu mà Ngọc Nghiên đã phải câm nín vì quá đau.
- Cô cố đợi khoảng năm đến mười phút nữa rồi đi có được không?
Dì Dung nhất quyết nghe theo lời của Hoàng Gia Định.
Tuyệt đối không phục Ngọc Nghiên bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất.
- Vậy thì tránh ra cho...!á...!cho....!tôi đi.
Ngọc Nghiên vịn tay vào lan can, cố gắng bước từng bước đi xuống.
- Cô đừng làm khó tôi vậy.
Dì Dung có ý ngăn cản nhưng vì thái độ của Ngọc Nghiên quá cương quyết nên bà ta phần nào đã không còn muốn cản cô nữa.
Thậm chí còn muốn giúp cô....
- Hay là để tôi...
Dì Dung lên tiếng định giúp đỡ thì Hoàng Gia Định mở cửa phòng đi ra.
Nhìn lên thấy Ngọc Nghiên đang đau đớn ôm bụng nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, nói.
- Muốn đi thì để cô ta đi.
Xem liệu cô ta có đi nổi với cái bộ dạng đó không?
Rõ ràng là Hoàng Gia Định biết Ngọc Nghiên đang rất đau nhưng anh vẫn cứ tỉnh bơ như không.
- Tôi...!tôi có thể - Ngọc Nghiên hổn hển nói.
Nhưng ngay sau đó, Ngọc Nghiên liền ngồi khuỵ xuống vì quá đau.
Mồ hôi nhễ nhại.
Vẻ mặt tái nhợt hẳn đi.
Được một lúc thì nước mắt cũng không kiềm nổi mà xô đẩy nhau, tràn đầy qua khoé mắt và rơi xuống từng dòng.
Rốt cuộc là vì sao lại đối xử với cô như vậy?
- Dì Dung, đi mua thuốc cho cô ta.
Hoàng Gia Định quay sang chỗ của Dì Dung, nhàn nhạt nói.
Đợi sau khi Dì Dung đi khỏi, Hoàng Gia Định mới từ từ lại gần chỗ Ngọc Nghiên đang ngồi.
Mỉa mai nói.
- Thấy ấm ức sao? Đây chắc hẳn là điều cô muốn?
- Vì sao...!vì sao cứ phải hành hạ tôi như thế?
Cô nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ.
- Tôi hành hạ? Là tự cô muốn mà.
Ngọc Nghiên nghe vậy thì chỉ có thể nắm cố nuốt cục tức to chà bá này vào bên trong.
Có nhất thiết phải làm khó nhau đến vậy không?
Cơn đau cứ ngày một dữ dội, quặn thắt lại đau đến mức Ngọc Nghiên cảm tưởng như chẳng còn tí sức lực nào.
Nhưng nỗi đau đó đâu có là gì so với mấy vết thương lòng của cô do bị anh cứa vào bằng những lời nói sắc nhọn hơn dao.
Hoàng Gia Định không có ý muốn dừng lại.
Khẽ đưa tay nâng mạnh cằm cô lên.
- Sao? Tôi nói có gì sai? Chẳng phải cô phản bội Lã Thành Long để ở bên tôi sao? Hối hận rồi?
Hừ.
Bạn đang đọc bộ truyện Trói Em Mãi Không Buông tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trói Em Mãi Không Buông, truyện Trói Em Mãi Không Buông , đọc truyện Trói Em Mãi Không Buông full , Trói Em Mãi Không Buông full , Trói Em Mãi Không Buông chương mới