Về được đến nhà, Sơ Tình và Điềm Thuỵ đều đã mệt mỏi, cô quay người vòng tay ôm, đầu tựa lên vai anh.
Cô không muốn Điềm Thuỵ phải trải qua những chuyện thế này nữa.
Đôi mắt ầng ậng nước, cô không muốn anh thấy liền vùi mặt sâu vào lòng anh.
Điềm Thuỵ không nghe tiếng cô nói chuyện, anh nâng mặt cô lên.
Trông biểu cảm cô sắp khóc tới nơi, anh hoảng hốt, sợ anh đã làm chuyện gì sai.
“Sơ Tình, Sơ Tình… Em đừng khóc.
Là anh sai, anh không nên đánh người.
Em đừng khóc”
Anh đau xót vuốt ve đôi mắt cô, mắt cô rất đẹp không nên vì bất cứ chuyện gì mà khóc.
Không nói đến thì không sao, vừa nói tới Sơ Tình liền rơi nước mắt, cô mếu máo:
“Điềm Thuỵ ơi..”
“Anh đây” Giọng anh nhẹ nhàng và êm ái, tay ôm lấy mặt cô.
“Điềm Thuỵ.” Cô lại gọi một tiếng nữa.
“Ừm..
Anh đây”
Điềm Thuỵ kiên nhẫn trả lời từng tiếng gọi của Sơ Tình.
“Em muốn ngủ.”
“Được, anh đưa em đi ngủ.”
“Em muốn ngủ với anh.” Cô bất ngờ nói.
Anh thoáng dừng một chút như phân tích lời cô nói, lại thấy cô như muốn khóc:
“Anh không muốn ngủ với em?”
“Ngủ! Anh đi ngủ với em.
Ngoan, anh thương Sơ Tình nhất.”
Điềm Thuỵ vội vàng đáp ứng cô.
“Dạ.” Cô gật đầu, sau đó nắm lấy tay anh về phía phòng ngủ.
Cô thực sự muốn ôm anh ngủ, như thế mới có cảm giác an toàn hơn một chút.
Nằm trên chiếc giường lớn, Sơ Tình nằm nghiêng ôm chặt lấy anh.
Điềm Thuỵ tuy vui vẻ nhưng cảm giác thân thể lại hơi khó chịu.
Anh đè nén cảm xúc của mình lại, hôm nay không phải ngày thích hợp để suy nghĩ chuyện kia.
Hôm nay Sơ Tình buồn, anh phải tập trung dỗ cô.
Điềm Thuỵ ôm để cô nằm lên cánh tay mình, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô.
Một lúc sau, anh thấy cô đã ngủ, hơi thở đều đặn.
Nhìn cô ngủ say trong lòng mình, anh cũng thấy thoả mãn.
Điềm Thuỵ đặt lên tóc cô một nụ hôn đầy sự thành kính, như bảo vật nâng niu.
Vòng tay hơi siết lại, ôm cô vào lòng.
Sau đó, anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, trước khi chuẩn bị đến trường.
Cô nói với Điềm Thuỵ:
“Hôm nay đến trường, nếu anh có nghe lời bán tán gì về em thì cũng mặc kệ không cần để ý đến bọn họ.”
“Không được.” Anh thằng thừng từ chối.
Sơ Tình nghe được thì thở dài, cô biết khá chắc anh sẽ nói như vậy, cô nhéo nhẹ vào eo anh:
“Đừng khiến em lo lắng”
“Anh biết rồi.”
Cả hai cùng đi đến trường, khi cô vào lớp cũng không thấy chuyện gì xảy ra.
Tiết học diễn ra bình thường.
Đến trưa, cô không gọi được cho Điền Thuỵ thì đi tìm anh.
Bạn đang đọc bộ truyện Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên, truyện Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên , đọc truyện Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên full , Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên full , Trời Vừa Rạng Nắng Vừa Lên chương mới