Nghe thấy giọng điệu hắn không quan tâm Hermione càng lo lắng hơn nói "Hogwarts nội quy bên trong viết, không cho phép tự mình gây hấn xích mích.
Đặc biệt là tụ chúng đánh nhau, nhẹ thì xử phạt tạm giam cấm đoán, nặng thì cho thôi học." Nghe đến đó Harry hốt hoảng nói "không phải thế chứ, ta có thể tìm Hargid xin giúp đỡ, hoặc đi nhận phạt xin lỗi các giáo sư" hắn tự nhận chuyện này là do mình gây ra nên phải chịu trách nhiệm.
Do tuổi thơ khắc nghiệt nên tuy chỉ cùng nhau một thời gian ngắn hắn đã coi mấy người là bạn bè cho nên lo lắng hơi quá.
"Đúng vậy, đúng vậy.
Chúng ta có thể đi xin lỗi các giáo sư ăn năn nhận tội, đến lúc đó câc giáo sư sẽ chỉ phạt nhẹ cấm đoán hoặc dọn vệ sinh." Hermione cũng góp vô giúp vui.
Sau đó Hermione bắt đầu mở máy hát quở trách Ron manh động, Ron thì ngoan ngoãn lắng nghe trong đầu thì bắt đầu niệm kinh cora.
Thật ra thì nàng chỉ bị cảm động hắn bảo vệ mình cho nên bộc lộ đè nén cảm xúc thôi.
Hắn yên lặng nghe là được rồi.
Bên cạnh Harry cùng Navi thì run lẩy bẩy dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hermione như nhìn cường giả đang sỉ nhục kẻ yếu sau khi thắng trận.
Nói một lát sau do mệt rồi hoặc có lẽ Ron thái độ nhận lỗi thành khẩn nàng kết thúc bằng câu noi "Được rồi, tất cả đi ra ngoài." Ron rất tự giác đứng lên đi ra, Harry cùng Navy chim cút đi theo ra bên ngoài đóng cửa lại.
Navy đột nhiên hỏi "Chúng ta ra bên ngoài làm gì?" "Nếu không ngươi muốn ở bên trong cùng cô gái thay quần áo?" Harry giống như nhìn đứa ngốc trả lời Navy.
Navy gãi gãi đầu xấu hổ, Ron thì thần du thiên ngoại đang suy nghĩ kinh cora âm tiết đọc thế nào cho trôi chảy.
Dần dần theo thời gian trôi qua, tàu hỏa cũng đúng giờ cập bến Hogwarts.
Chịch, chịch, chịch...tu...tu.
Tiếng còi vang lên một hồi đoàn tàu cao tốc Hogwart bắt đầu di chuyển chậm dần bánh xe rồi dừng hẳn.
Bọn học sinh tuần tự bước xuống phía dưới.
Các học sinh cũ nối đuôi bước lên những chiếc xe ngựa được vong mã đưa đến trường học.
Học sinh mới thì phải chờ đợi trải qua tẩy lễ quá trình mới đến được.
Lúc này một thân hình cực kỳ cao lớn mập mạp, đó là mang nửa dòng máu cự nhân Hargid cầm một chiếc đèn bão đi đến trước hô lớn.
"Năm một học sinh, năm một học sinh, đến bên này" "Hargid! Hargid!" Harry trông thấy to con hô lớn.
"Harry, bên này." Hargid cười cười vẫy tay.
"Hagid, chuyện trên xe lửa ngươi biết chứ.
Ron có bị các giáo sư trách phạt nặng không?" Nhóm bốn người đi đến bên cạnh Hagid thì Harry bắt đầu lo lắng hỏi.
Hargid cười cười vỗ vỗ vai cậu nhóc "không có việc gì Harry! đây chỉ là chuyện nhỏ, các giáo sư sẽ không để ý".
Tội nghiệp Harry, thân thể nhỏ bé ăn hai cái hùng chưởng đau nhe răng nhếch miệng.
Nghe đến đó cả ba Navy, Hermione cùng Harry thở phào chỉ có Ron thờ ơ như không có chuyện gì.
Tiếp tục nghỉ thức, Hargid bắt đầu dẫn dắt các học sinh mới đi đến hắc hồ.
Bốn người một chiếc thuyền con bắt đầu xuyên qua rặng núi rồi mới đến tòa thành.
Trong màn đêm Hogwarts càng thêm hùng vĩ mà kỳ ảo.
Ron chỉ cảm thấy các học sinh mới đi học giống như triều thánh, đi qua con đường mà tiền nhân đã đi qua.
Đây là trang nghiêm và chú mục truyền thừa nghi thức.
Tôn trọng người trồng cây để hiện tại được ăn quả ngọt là điều cần thiết tất nhiên.
Đi qua hắc hồ, lúc này các học sinh mới bắt đầu căng thẳng xì xào bàn tán về truyền thuyết nhập học phân viện.
Đây có lẽ là truyền thống ác thú vị của Hogwarts, kể cả các bậc cha mẹ cũng sẽ tuân theo truyền thống, cho nên đối với bọn nhỏ mà nói giờ phán quyết đến rồi. Đến cổng tòa thành, phó hiệu trưởng Mc.Gonagall đã sớm chờ đợi.
Nàng quét qua đám học sinh mới, dừng lại ở Ron cùng Draco nói "Hai ngươi tới đây một lát." Ron cùng Draco ngoan ngoãn theo sau trong khi Hermione, Hary cùng Navi bất an bồn chồn tại chỗ chờ đợi.
Một lúc sau Ron trở về với vẻ mặt buồn khổ, ba tên đồng bọn không kịp chờ đợi tiến lên dò hỏi "Các giáo sư nói gì? Ngươi không có việc gì chứ? các giáo sư sẽ không thật sự khai trừ ngươi chứ?" Ron thở dài nhìn ba đứa đồng bọn "Không có chuyện gì, các giáo sư chỉ bảo ta đánh hơi nhẹ, lần sau mạnh tay lên một chút." Lời vừa kết thúc hắn lập tức ăn ngay chân chưởn tay chưởng lung tung chưởng từ đồng bọn.
Chuyện này xem như có một kết thúc.
Chờ đợi chốc lát giáo sư Mc.Gonagall trở lại bắt đầu tiếp tục nhiệm vụ dẫn dắt tân sinh.
"Các phù thủy nhỏ, hoan nghênh đi tới Hogwarts.
Đi qua cánh cửa này các ngươi sẽ chính thức là một học sinh trường Hogwarts, nhin thấy được bạn bè của các ngươi trong tương lai.
Trước lúc đó các ngươi cần tiến hành phân viện nghi thức." Dừng một chút nàng tiếp tục giảng giải "Hogwart được chia làm bốn cái học viện: Ravenclaw, Gryffindor, Slytherin, Hufflepuff.
Khi gia nhập vào học viện nào, hành vi của các ngươi có thể ảnh hưởng điểm số của học viện đó.
Khen ngợi tăng cường điểm, trách phạt thì trừ điểm.
Mỗi năm khi kết thúc học kỳ, điểm số cao nhất học viện sẽ giành được phần thưởng học viện cúp.
Bây giờ tất cả đi theo ta." Đến lúc này các học sinh mới mở máy hát bàn tán xôn xao về đầy những lời đồn thú vị xung quoanh việc phân viện.
Hermione cũng bắt đầu lảm nhảm, Ron đứng cạnh không nói gì bởi vì nói chỉ làm Hermione càng cuồng loạn thêm.
Trong đầu hắn lại niệm kinh cora, tay phải cầm lấy tay Hermione cho nàng đỡ căng thẳng đi vào lễ đường.
Nàng tượng trưng giùng giằng vài lần cũng không rút tay ra chỉ đỏ mặt cúi đầu theo sau.
Bỗng nhiên trong đầu Ron bay ra một câu kinh jaina cao thủ không bằng tranh thủ thật cmn chuẩn, ổn bước đầu tiên.
Hắn nghĩ chắc nàng đang tranh luận cùng với đỉnh mũ phân viện xem đi đâu mới là chuẩn xác.
Nhưng mà không cần nghĩ cũng biết kết quả.
"Gryffindor." "Terry Boot." "Ravenclaw." "Ronald Weasley." Ron vừa lên đài còn chưa kịp ngồi cho nó có cảm giác thì có tiếng từ cái mũ phân viện vọng lại "Lại một đứa nhà Weasley, ta biết ngươi muốn điều gì." "Gryffindore." Cmn! Nhà Weasley tại Gryffindor biểu tượng cũng không phải nói ngoa.
Nhưng mà lần này thật quá rồi đó, cảm giác đâu, nghi thức đâu, giằn vặt suy nghĩ đâu.
Hắn cảm giác giống như đi vào nhà nghỉ cởi cái quần áo tắm một cái rồi về.
Rất là đau hột lạc.
Tiếp tục sau đó đến nhân vật chính của câu chuyện.
"Harry Potter." "Gryffindor." Thật không có chuyện gì kỳ lạ bất ngờ xảy ra, sau tiếng vỗ tay là tiếng hô của mọi người "Chúng ta có Potter, chúng ta có Potter." Cả cái học viện Gryffindor bỗng chốc náo nhiệt lên.
Percy, cặp song sinh sau đó tất cả tiến lên chào đón chúa cứu thế.
Mọi người hân hoan vui mừng vì thắng lợi giành được vật biểu tượng như ngày nghỉ lễ.
Ron chu ý tới tại trên bàn giáo viên có hai ánh mắt chăm chú nhìn vào Harry, Severus Snape cùng Quirinus Quirrell.
Yêu hận đan xen giáo sư Snape cùng cặp bài trùng chúa tể Voldemort - Harry Potter sẽ lại tương ái tương sát cả năm nay, chờ mong a.
Ron cũng không có ý định giúp đỡ Harry, đây là cơ hội Dumbedore giáo sư rèn luyện để Harry trưởng thành.
Hắn không muốn làm bảo mẫu, chỉ lúc nào cần thiết hắn mới gợi ý cho Harry trưởng thành nhanh hơn một chút, đổi lại giáo sư Dumbedore cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để hắn tiến vào khu sách cấm.
Có đi có lại cùng có lợi mới là vương đạo.
Chuyện mà Ron muốn làm hiện tại là học tập cùng đi tới hữu cầu tất ứng phòng tìm kiếm Ravenclaw vương miện.
Theo hắn nhớ không lầm thì cái vương miện này hai năm nữa sẽ gài bẫy Percy.
Bên trong vương miện có một phần linh hồn của Voldemort mà hắn cần tìm hiểu.
Đây cũng là một mệnh đề thú vị.
Voldemort sất đáng sợ, đúng vậy, đó là với thế giới này.
Tại chủ thế giới khi mà các Chức Nghiệp Giả đem thần bí hệ chơi ra hoa thì Voldemore con giun nhỏ này giống bài thực tập cho học đồ như Ron tìm hiểu và giải đọc.
Ron cũng rất hứng thú đi tìm tòi về bí mật trường sinh linh giá.
Cùng lắm thì chết mất một lần thôi hắn cũng không sợ tổn thất gì.
Lúc sau, tại một tiểu phù thủy sau cùng được phân đến Hufflepuff, phân viện nghi thức kết thúc.
Giáo sư Mc.Gonagall cuốn lên tấm da dê và cầm mũ phân viện rời đi.
"Oa! Quá may mắn, Merlin phù hộ, chúng ta được phân đến cùng một nơi." Tại dưới bàn ăn Ron quang minh chính đại dụ dỗ trẻ vị thành niên hướng Hermione nháy nháy mắt rồi quay sang bên cạnh hai đồng bạn vui đùa.
Lúc này hiệu trưởng Dumbedore đứng lên, cười cười cười giang hai cánh tay ra "Hoan nghênh học sinh mới đi đến Hogwart, học kỳ mới đã bắt đầu.
Trước khi dùng bữa ta muốn nói: Đần! Khóc nhè! Cặn bã! Vặn! Bây giờ yến hội bắt đầu." Trên bàn dài lúc này đột nhiên xuất hiện tràn đầy thức ăn.
Đối với học sinh mới trải nghiệm này để cho chúng biết ma pháp rất thần kỳ và mới lạ nhất là từ muggle tới.
Còn đối với học sinh cũ thì đây là chuyện thường ngày ở huyện.
Tiệc chào đón tân sinh rất phong phú.
Ron cầm cho mình tay trái một cái đùi gà, tay phải một miếng bít tết nhanh chóng thưởng thức.
Hắn hiện tại rất đói, cả ngày trên tàu chỉ ăn một nửa hộp cơm nên quan tâm hình tượng làm mẹ gì, có thực mới vực được đạo.
May mà hôm nay không tu luyện cùng Roxy nếu không có lẽ hắn sẽ đói đến mức phải bò đi vào lễ đường.
Nhắc mới nhớ, Roxy bay theo đoàn tàu đi theo hắn đến Hogwarts.
Bây giờ chắc nàng đang dùng cơm tối, không biết trong rừng cấm sinh vật xấu số nào bị để mắt tối hôm nay.
Tính cả thời gian sau này rừng cấm có lẽ sẽ trở thành nàng bãi săn thức ăn chính.
Đang khi các học sinh ăn xuống say xưa thì lũ u linh đăng tràng, tạo thành một chút hỗn loạn nho nhỏ.Tại Hogwarts có rất nhiều u linh nhưng chủ yếu nhất chỉ có sáu: Giáo sư lịch sử Binns, Nick suýt mất đầu của Gryffindor, Nam tước đẫm máu của Slytherin, Thầy Tu mập của Hufflepuff, Bà Xám (Helena Ravenclaw) của Ravenclaw và cuối cùng Pevees.
Đúng ra thì Pevees không là một u linh bởi nó là một tập hợp mong muốn của các học sinh trải qua mấy ngàn năm tạo thành.
Đây được coi là thần tụ họp thể.
Cho nên nó có thể tồn tại bằng cách hút mong muốn chơi đùa của học sinh.
Pevees tinh nghịch, mách lẻo và còn có thể chạm vào đồ vật.
Cũng may đó là tập hợp thể của các học sinh nên vẫn còn rất ngây ngô nếu không nó sẽ không còn là một u linh mà trở thành một tà thần, lúc đó thế giới này sẽ đi theo hướng không biết cũng nên.
Khi u linh nhà Gryffindor đi đến trước mắt, Ron bắt đầu chào hỏi "Chào ngài Nick không đầu." "Ta thích người ta gọi ta ngài Nicholas hơn cậu bé." Nick phân bua.
"Chào ngài Nicholas, ta có thể hỏi ngài một vấn đề không?" "Hỏi đi cậu bé." vừa mới gặp nhưng Nick có ấn tượng khá tốt đối với cậu bé lễ phép này.
"U linh làm cách nào tồn tại?" đây là vấn đề mà Ron vẫn luôn tò mò suy nghĩ.
"Phù thủy sau khi chết lưu lại khát cầu, dùng ma lực phong ấn trong linh hồn, cho nên hấp thu tưởng niệm mà sống." Nick nói xong sau không còn quan tâm quay đầu rời đi.
Ron thì suy nghĩ Cho nên nói u linh là tinh thần bị phong ấn lại hấp thu tinh thần tán dật mà sống.
Sao nghe có vẻ giống nhiếp hồn quái, nhiếp hồn quái lấy sợ hãi làm thức ăn, u linh lấy tưởng niệm làm thức ăn.
Vậy Nhiếp hồn quái có phải là mặt tối của các vu sư??? Ron chỉ có thể cất suy nghĩ này đi, lúc nào bắt được một con nhiếp hồn quái nghiên cứu rồi tính sau.
Nhưng mà tiếp theo hắn lại tò mò, cái thế giới này phù thủy phát triển thật kỳ lạ.
Một đống yêu cầu tinh thần cùng ma lực nhưng lại không có người nào suy ngẫm cách tu luyện ma lực.
Dù cho ma lực chỉ là thân thể cùng năng lượng ngoại giới trải qua tinh thần kết hợp và chắt lọc.
Thông qua lịch sử phù thủy giải đọc hắn biết thời cổ đại các phù thủy cùng muggle luôn tranh đấu ở vào thế yếu và phải lẩn trốn.
Cho nên cấp tốc cần nâng cao sức mạnh phe mình và sáng tạo ra hệ thống đũa phép để các phù thủy yếu đuối cũng có thể sử dụng lời nguyền.
Từ đó hệ thống phép thuật theo một hướng khác biệt cho tới bây giờ, đi cực đoan bí ẩn: biến hình, gia dụng và các đồ vật pháp thuật phát triển rầm rộ trong khi sức mạnh chỉ có số ít còn lại là đơn thể sát thương loại nhỏ.
Có lẽ trong thời gian hàng ngàn năm cũng có người nghĩ đến việc này nhưng lại bị nhấn chìm trong dòng sông lịch sử.
Ai biết được.
Phải là người dẫn đầu thời đại không chỉ cần trí thông minh cùng phương hướng chính xác mà còn cần cả vận may quan tâm.
Ron lắc đầu bật cười vứt bỏ đi những suy nghĩ viển vông.
Chợt Ron cảm thấy lúc nào mình tự phụ đến làm con ếch ngồi nhìn miệng giếng rồi đánh giá bầu trời.
Phép thuật mới biết nửa vời đã nghĩ lên trời sánh vai, điển hình chưa học bò đã đòi học đi.
Có lẽ hack đến đột nhiên làm tâm tính hắn băng bàn coi rẻ người khác.
May mà lần này suy ngẫm để hắn thấy được thiếu sót mà chưa xảy ra lỗi lầm gì lớn.
Cũngng may mắn đi đến thế giới hàng lâm để Ron biết được rõ mình cần gì.
Nếu không ở chủ vũ trụ có suy nghĩ thế này thì chết lúc nào không biết.
Hắn quyết tâm sau này làm gì cũng phải tuyệt đối phải cẩn thận.
Bành trướng thường thường đi đôi với chết sớm mà hắn lại rất sợ chết..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!