Thật ra Trình Châu Hoàn muốn nói ngày mai cùng nhau tới bệnh viện thú y hơn, nhưng sợ làm chậm trễ thời gian học bài của Hà Tân Dương, cho nên chỉ nói buổi tối cùng nhau đi ăn cơm chứ chưa nói thêm yêu cầu khác.
Không ngờ Hà Tân Dương lại chủ động xin đi cùng: "Anh Trình, anh nói ngày mai muốn đến bệnh viện thú y sao?"
"Ừ."
"Em biết một bệnh viện không tồi, mấy thầy thuốc cũng rất có trách nhiệm."
Trình Châu Hoàn sờ tai chó con, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Quả nhiên Hà Tân Dương nói: "Ngày mai em với anh cùng đi nhé?"
Trình Châu Hoàn cầu còn không được, sau khi tắt máy nhẹ nhàng vươn ngón trỏ chọc đệm thịt ở móng vuốt của chó con, xem như là vỗ tay ăn mừng.
Sáng sớm hôm sau, Trình Châu Hoàn nhét chó con vào một cái giỏ lót vải bông mềm, lái xe đến thôn công nhân đón Hà Tân Dương.
Hà Tân Dương mặc áo lông màu trắng "chuyên mặc đi dự tiệc", nhanh chóng chui vào xe, ngay cả một câu "Chào buổi sáng, anh Trình" cũng nói rất có lệ.
Sau khi ngồi ổn định rồi lập tức lấy giỏ đặt lên đùi, vui sướng trừng mắt to mắt nhỏ với chó con, nửa ngày sau mới cảm thán: "Má ơi! Nó ngoan quá!"
Trình Châu Hoàn nghe được cong mắt.
Hà Tân Dương rất ít khi nói tiếng địa phương trước mặt anh, càng sẽ không dùng phương ngữ nói lời thô tục, lúc này phun ra một câu "Má ơi"* nghe có vẻ tràn ngập tinh thần.
Trình Châu Hoàn vừa lái xe vừa lặng lẽ học câu "Má ơi" kia, sau đó lại cảm thấy câu nói thô tục không văn minh này cũng đáng yêu.
Tình nhân trong mắt hóa tây thi.
Bệnh viện thú y mà Hà Tân Dương đề cử cách không xa, viện trưởng là vị bác sĩ hơn ba mươi tuổi, cũng coi như là khách khi cậu giao hàng quen được.
Thấy Hà Tân Dương đến, viện trưởng đón lấy chó con, cẩn thận nhìn một chút rồi mới tiêm vắc-xin phòng bệnh, sau đó nói với cậu: "Tiểu Hà, vận may rất tốt nha!"
"Dạ?" Hà Tân Dương ôm chó con: "Sao lại vận may rất tốt ạ?"
Viện trưởng nói: "Con chó cậu nhặt được này không phải thuần chủng mà là chó lai."
Trình Châu Hoàn sờ cổ chó con, nhìn không ra mày là chó lai đó.
Hà Tân Dương gấp gáp hỏi: "Chó lai? Lai cái gì?"
"Chó săn Đức." Viện trưởng chỉ vào tai nó: "Đợi một thời gian nữa nó lớn rồi cậu quan sát tai nó xem." Vừa nói vừa giơ hai ngón tay đặt lên đầu mình: "Chó thuần chủng tai nó sẽ dựng thẳng như này.
Còn nhóc này thì sao? Muốn dựng thẳng cũng khó.
Nếu tai không dựng thẳng được, hoặc là một tai thẳng một tai cụp, ha ha, vậy trông rất buồn cười."
Hà Tân Dương chỉ từng nuôi một con chó thuần chủng, hiện giờ nghe thấy "Chó săn Đức" không biết là loại nào, chỉ có thể quay đầu nhỏ giọng hỏi Trình Châu Hoàn: "Chó săn Đức là gì?"
Trình Châu Hoàn mở rộng hai tay miêu tả kích thước: "Là giống chó Đức, to như thế này, là chó săn."
Hà Tân Dương kinh ngạc mở to mắt, miệng tròn thành hình chữ O, vừa vặn tạo thành kí hiệu toán học "∵" này.
Viện trưởng cười ha hả: "Chó săn lớn rất có giá đó, tuy chỉ là chó lai thôi nhưng ít nhất cũng là lai với chó săn Đức, tôi có muốn cũng không kiểm tra được."
Sau khi rời khỏi bệnh viện thú y, hai người mang theo chó con đột ngột được tăng giá trị đi đến tiệm thẩm mỹ dành cho thú cưng.
Trong khi đợi nhân viên tắm sạch cho chó con, Hà Tân Dương chống cằm nói: "Anh Trình, anh đã nghĩ ra tên gì đặt cho nó chưa?"
Trong lòng Trình Châu Hoàn nghĩ tới cái tên "Dương Dương" nhưng ngoài miệng lại nói: "Nếu không em nghĩ giúp tôi một cái tên đi."
Hà Tân Dương suy tư nửa ngày, mãi đến khi chó con tắm rửa sạch sẽ thơm tho được bế ra cậu mới hớn hở nói: "Gọi là Hắc Ca thì sao?"
Khóe miệng Trình Châu Hoàn co rút, nghĩ thầm cái trình độ đặt tên này đúng là....!Sau đó lại nghe thấy Hà Tân Dương nói tiếp: "Còn thiếu họ nữa.
Anh Trình, anh nhặt được nó, vậy để nó theo họ của anh đi."
Trình Châu Hoàn lẩm nhẩm cái tên Trình Hắc Ca ba lần, bất đắc dĩ đỡ trán.
Dương Dương gọi mình là anh Trình, rồi lại gọi một con chó là Trình Hắc Ca (= anh Hắc)...!
Lúc Trình Châu Hoàn đang ưu sầu thì Hà Tân Dương đã ôm chó con đen như cục than vào lòng, vui vẻ đùa nghịch với nó.
Trình Châu Hoàn nhìn thấy một tia hy vọng trong đôi mắt lấp lánh của Hà Tân Dương, khóe miệng gợi lên thành đường vòng cung, bất đắc dĩ nghĩ, thôi bỏ đi, Trình Hắc Ca thì Trình Hắc Ca.
Buổi chiều, bọn họ mua không ít đồ dùng cho thú cưng, mua thêm nguyên liệu nấu ăn tối nữa thì sắc trời cũng tối dần.
Hà Tân Dương ngồi xổm tại chỗ ở của Hắc Ca ngoài ban công.
Hắc Ca gắt gao đi theo cậu, thỉnh thoảng lại cắn vào gót dép lê của cậu.
Trình Châu Hoàn ở phòng bếp loay hoay với nồi niêu bát đũa, thi thoảng ngó ra ban công nhìn trong lòng sẽ cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp.
Bữa chiều rất đơn giản, ba món ăn một món canh.
Sau khi ăn xong, Trình Châu Hoàn giả vờ giả vịt dọn dẹp phòng khách đã thu dọn sẵn từ hôm qua, sau đó đặt hai chiếc chìa khóa vào tay Hà Tân Dương.
Chìa khóa lành lạnh nhưng Hà Tân Dương không hiểu sao lại cảm thấy bàn tay bị nóng phỏng.
Đã rất lâu rồi chưa ai tin tưởng cậu, đối xử với cậu tốt như vậy.
Từ lúc ba qua đời, mẹ không chịu nổi gánh nặng trong nhà, mang hết những đồ có giá trị đi.
Thân thích ở nhà cũ bắt cậu phải ở đó trả hết nợ tiền thuốc men của ba.
Nhưng Hà Tân Dương lấy đâu ra tiền chứ? Vì vậy đám người kia đến nhà cậu náo loạn, lấy hết đồ đạc có thể bán thành tiền, suýt nữa đã cướp đi khế ước căn nhà của cậu.
Hà Tân Dương cố nén lệ, đỏ mắt thề nhất định sẽ trả lại tiền, nhưng không một ai tin tưởng cậu cả.
Mà hiện giờ, Trình Châu Hoàn lại giao chìa khóa nhà cho cậu.
Kim loại lạnh lẽo nhưng hàm chứa tín nhiệm sâu sắc.
Hà Tân Dương cầm lấy chìa khóa, hốc mắt nóng lên, đột nhiên lùi về phía sau hai ba bước, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh Trình, em trở về dọn đồ một chút, lấy vài bộ quần áo xong sẽ quay lại ngay."
Nói xong không nhìn Trình Châu Hoàn mà xoay người đi thẳng.
Sợ nếu đi chậm, hai mắt đỏ hồng sẽ không chịu nổi kích động làm nước mắt trào ra.
Lúc cửa được khép lại nhẹ nhàng, Trình Châu Hoàn mím môi, đau lòng lắc đầu.
Hắc Ca ngồi cạnh cửa nhìn lấy, kêu to vài tiếng vụn vặt.
Trình Châu Hoàn giữ nó lại, Hà Tân Dương đi rồi cũng đẩy chó con vào phòng của nó, lẩm bẩm: "Dương Dương của tôi."
Một tiếng sau Hà Tân Dương mới quay lại, mái tóc ướt sũng, hai má ửng hồng, vừa nhìn qua liền biết cậu mới tắm xong.
Trên lưng Hà Tân Dương còn một cái balo, hai tay cầm túi mua đồ ở siêu thị.
Hai mắt cậu sáng lên, con ngươi trong suốt như bầu trời được cơn mưa rửa sạch.
Trình Châu Hoàn đỡ lấy balo, dở khóc dở cười: "Dương Dương, em mang mấy chục cân gạch để phòng thân vậy?"
Hà Tân Dương mở khóa, lấy ra một quyển bài tập vật lý: "He he, bài tập làm vào ngày nghỉ của em."
Trình Châu Hoàn mỉm cười.
Bạn đang đọc bộ truyện Trồng Mặt Trời tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trồng Mặt Trời, truyện Trồng Mặt Trời , đọc truyện Trồng Mặt Trời full , Trồng Mặt Trời full , Trồng Mặt Trời chương mới