Lưu Thúy Hoa hiển nhiên cũng thấy ánh mắt của Kỳ Văn Diệp, mắng một tiếng, "Làm bài không lo làm bài, cả ngày lo nghĩ không đâu, nếu con học không giỏi, xem mẹ đánh con kiểu gì!"
Mạnh Dao nói đỡ cho cậu, "Mẹ, Văn Diệp là lo lắng cho mẹ!"
"Mẹ cần nó lo!"
Lưu Thúy Hoa tuy mắng, nhưng khóe miệng lại có ý cười.
Hiển nhiên, bà biết tấm lòng hiếu thảo của Kỳ Văn Diệp.
Nếu trước đây là Mạnh Dao suy đoán, thì bây giờ cô đã khẳng định 90%.
"Kỳ thực trong mấy đứa nó, Bác Ngạn là đứa có hiếu nhất! Tuy nó không nói nhiều, nhưng lại hành động, trong nhà có chuyện gì, không cần đến phiên mẹ phiền lòng, nó đều tự mình giải quyết."
Lưu Thúy Hoa vừa nói vừa thở dài, đưa tay ra sau lưng, nhẹ nhàng đấm đấm.
Mạnh Dao nghe xong có chút mờ mịt.
Trong sách nói, Kỳ Bác Ngạn là người tuyệt tình, bởi vì người nhà làm nữ chính tổn thương, nên anh đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà, đến anh trai đi tù anh cũng không biết, em trai bạc vô âm tính anh cũng không quan tâm, hoàn toàn là một người máu lạnh vô tình.
Dựa theo những lời mẹ chồng cô nói, lẽ nào có ẩn tình gì đó chăng?
Mạnh Dao đang xuất thần, Lưu Thúy Hoa cầm tay cô, vỗ vỗ.
"Bác Ngạn tuy hắn mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, một ngày nào đó, nó sẽ biết con tốt thôi!"
Mạnh Dao: "......."
Gương mặt cô cứng lại, giả bộ cười cũng không được.
Cái này thì không cần đi, trong lòng anh chỉ có bạch nguyệt quang nữ chính, cô né còn không kịp.
Lưu Thúy Hoa cho rằng Mạnh Dao khác thường là vì không tin mình, cường ngạnh mà nói: "Lần này thằng hai trở về, mẹ tự nói với nó, con là con dâu cưới hỏi đàng hoàng, là người bên nó cả đời, nó nhất định phải đối tốt với con!"
Khóe miệng Mạnh Dao giật giật.
Nếu anh mà nghe lời lọt lời này của Lưu Thúy Hoa, thì đã không cưới Mạnh Dao rồi bỏ đó cả năm trời.
Mạnh Dao đã quyết định ly hôn, yếu ớt mà nói: "Mẹ, kỳ thực mẹ có từng nghĩ tới hay không, Bác Ngạn thật ra, anh ấy đã có người trong lòng, chúng con kết hôn...."
"Nó dám?!"
Lông mày Lưu Thúy Hoa nhướng lên, cả người đều sinh khí, "Đã có vợ còn trêu người khác, con xem nó trở về, mẹ có đánh gãy chân của nó không!"
"Mẹ, không phải, ý con là trước khi kết hôn, Bác Ngạn có phải hay không....."
"Dao Dao, con nghe mấy người trong thôn nói bậy bạ đúng không?"
Lưu Thúy Hoa đánh gãy lời Mạnh Dao, "Mấy thứ ba hoa đó, nghe liền biết nói xàm, con mẹ đẻ ra mẹ còn không biết nó, nếu trong lòng nó có người thì đã sớm cưới người ta!"
Miệng Mạnh Dao càng giật lợi hại.
Cô còn định nói cho mẹ chồng rằng, thật ra anh cũng muốn cưới người ta về, đáng tiếc người ta đã gã chồng!
"Mẹ không cầu Bác Ngạn kiếm được nhiều tiền, chỉ cần nó thành gia lập nghiệp, hai đứa mau đẻ cho mẹ một thằng cháu trai mập mạp!"
Trong sách có ghi, mẹ chồng Lưu Thúy Hoa vẫn luôn mong hai người con dâu có thể sinh đứa cháu trai, vì thế, chỉ cần nghe chỗ nào có phương thuốc cổ truyền sẽ làm theo thuốc đó, còn cả ngày mắng hai người con dâu là "Gà mái không biết đẻ"
Sự thật là như thế này ư?
Mạnh Dao nhìn bà mẹ chồng miệng dao găm tâm đậu hủ, môi nhấp nháy, nhưng lại không nói cái gì.
Đến hiện tại bây giờ, Lưu Thúy Hoa đối với hai người con dâu đều khá tốt, đối với cô thiên vị khoan dung, đối với Ngô Ái Trân, tuy nói vừa đánh vừa mắng, nhưng cũng âm thầm che chở.
Thôi, đi một bước tính một bước.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!