Ý tưởng này lóe lên, trong lòng Mạnh Dao liền thình thịch, vẻ mặt cổ quái mà nhìn Kỳ Bác Ngan.
Có lẽ do nhìn quá tấp trung, nên khi Kỳ Bác Ngạn dời mắt lại đây, cô mới giật mình.
Tránh không kịp, Mạnh Dao đành quang minh chính đại mà nhìn chằm chằm anh.
Càng nhìn càng cảm thấy, anh lớn lên thật đẹp trai, đặc biệt là làn da, vô cùng mịn màng, người khác nhìn vào sẽ muốn hung hăng chà đạp một phen.
Cũng càng nhìn càng cảm thấy, anh lớn lên không giống người nhà họ Kỳ.
Cuối cùng, Kỳ Bác Ngạn dời mắt đi trước, chậm rì rì thêm củi.
Thời điểm hai người nhìn nhau, Kỳ Văn Diệp cũng thấy được, cậu thấy Mạnh Dao thần sắc cổ quái, liền nghi hoặc.
Cậu chống cằm, khẩn trường mà nhìn hai người chằm chằm.
Lúc sau, Kỳ Bác Ngạn thu hồi tầm mắt, cậu tiếp tục nhìn Mạnh Dao, nhanh chóng từ nhìn chằm chằm thành trừng mắt, đôi mặt tròn xoe trợn lên.
Thời điểm Mạnh Dao nhìn lại, Kỳ Văn Diệp giống như mấy đứa nhỏ, lén lút lại gần nói nhỏ với cô.
Cậu cho rằng cậu nói chuyện rất nhỏ, không nghĩ tới trong bếp quá chật, chỉ cần chú ý sẽ nghe được.
"Chị có phải hay không, có ý với anh hai em?"
Mạnh Dao quay đầu, đặc biệt tức giận, "Em đừng coi khinh chị, cũng đừng coi khinh anh em? Chị sao lại không có mắt, như thế nào đi coi trong một người hoàn mỹ như....Người máy? Hơn nữa anh em ưu tú như vậy, chị sao có thể mơ tới?"
Kỳ Văn Diệp:............
Sao cậu nghe giống như đang mắng anh cậu thế?
Kỳ Bác Ngạn ngồi ngay ngắn bên này cũng nghe được đánh giá của cô, "người máy"? Khuôn mặt như họa lập tức lạnh xuống, cả người tỏa ra hơi thở người sống chớ gần.
Kỳ Văn Diệp bị Mạnh Dao nói đến á khẩu, vốn dĩ muốn tìm người giữ lại anh hai, thấy tình huống này, liền hướng Mạnh Dao lắc đầu.
"Chị thảm rồi, anh hai em tức rồi! Chị chờ mà xem, anh hai nhất định sẽ cùng chị ly hôn, chị đừng dùng chiêu lạc mềm buộc chặt này!"