Nghe tiếng sủa đinh tai nhức óc của Hổ Tử, Thẩm Tú Anh sợ hết cả hồn, co giò lên mà chay.
So với bộ dạng mạnh miệng đôi co với Kỳ Văn Diệp cùng Mạnh Dao vừa rồi đúng là một trời một vực.
Kỳ Văn Diệp chống nạnh, hắc hắc cười lên, "Sớm biết Hổ Tử dùng được như vậy, thì đã thả nó ra từ sớm rồi, lần sau ai dám tới nhất định trực tiếp đóng cửa thả Hổ Tử, vừa đơn giản vừa hiệu quả, đến bây giờ mới biết, uống phí bao nhiều năm, haizzz"
Kỳ Bác Ngạn đi theo phía sau Kỳ Văn Diệp, lấy tay gõ đầu cậu, "Đơn giản...Hiệu quả?"
Kỳ Văn Diệp chột dạ rụt rụt cổ. Trong lúc nhất thời đắc ý mà quên mất anh hai đi phía sau, sơ suất quá sơ suất rồi.
"Anh hai, ý của em là người như bà ta căn bản không xứng để chúng ta nói đạo lý, cứ trực tiếp thả Hồ Tử, đỡ mất thời gian! Hắc hắc, hắc hắc, đói bụng quá đi mất, phải vô ăn cơm!"
Kỳ Văn Diệp thấy Kỳ Bác Ngạn vẫn nhìn mình, cảm thấy không ổn, không nhiều lời trực tiếp vọt vô nhà, lách qua người Mạnh Dao, chạy thẳng vào sân.
Chạy đến sân, mới quay lại kêu một tiếng "Hổ Tử, về nhà!"
"Gâu gâu gâu"
Hổ Tử giống như không nghe thấy Kỳ Văn Diệp nói, tiếp tục đuổi theo Thẩm Tú Anh, bà ta đi đến chỗ nào nó đuổi đến chỗ nó, còn không quên sủa ầm lên, làm Thẩm Tú Anh sợ đến mức mắt mũi tèm lem, trông rất giống bà điên.
Nhưng lúc này không giống với lúc này, hiện tại nó sủa vì vui mừng. Nó còn quẫy đuôi liên tục, hết thảy đều thuyết minh nó vui sướng bao nhiêu.
Hồ Tử chạy đến chân Kỷ Bác Ngạn, đầu tiên là đi vòng quanh anh, sau đó chạy thẳng đến chỗ Mạnh Dao một cách rất vội vàng.
"Gâu gâu..."
Hồ Tử quả thật rất có linh tính, nó nghe lời Mạnh Dao làm việc, làm xong liền chạy về nhận thưởng.
Mạnh Dao tự nhiên không lừa nó, cong môi, sở đầu chó của Hồ Tử, nhỏ giọng khen nó: "Hổ Tử, làm tốt lắm. đi, về nhà, chị làm đồ ăn ngon, không cho người khác ăn!"
Hồ Tử là chó săn, lúc Kỳ Bác Ngạn mang nó về, anh không nói cho người trong nhà đây là chó nghiệp vụ. Sở dĩ Hồ Tử thông minh như vậy là vì tử nhỏ nó đã được huấn luyện mà ra.
Không nói đến việc khác, chỉ riêng việc mua Hồ Tử về nhà không phải ai mua cũng được!
Mạnh Dao cùng Hồ Tử theo Kỳ Văn Diệp đi về nhà, chỉ thừa mỗi Kỳ Bác Ngạn, anh cũng bước theo về.
"Bác Ngạn, em có việc muốn cùng anh thương lượng, không biết có tiện hay không?"
Kỳ Bác Ngạn đang muốn bước qua ngạch cửa, chân ngừng lại giữa không trung. Anh thu chân, nghiêng đầu, khuôn mặt lãnh đạm, không có chút gì là thâm tình, "Chuyện gì?"
Trong lòng Kiều Tịch Ngôn hụt hẫng, mím môi
"Việc này rất quan trọng, em có thể nói chuyện riêng với anh được không?"
Kiều Tịch Ngôn vừa thốt ra lời này, Chu Hồng Yên bên cạnh liền duỗi tay kéo cô ta lại, thấp giọng răng dạy cô ta: "Trước mắt nhiều người con làm trò gì vậy, nói hươu nói vượn cái gì? Con ngẫm lại thân phận của con hiện tại đi, con đã..."
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, con thật sự có việc rất quan trọng"
Mặt Kiều Tịch Ngôn tái đi, chính mẹ cô ta mới là người nói hươu nói vượn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!