Kỳ Văn Diệp bị cậu bạn Dương Bân Bân lôi kéo, bắt cậu mới đồ ăn vặt.
Nhưng vừa ra đến cổng, cậu nhìn thấy một thân ảnh mập mạp quen thuộc, lúc đầu cậu còn tưởng mình nhìn lầm, không nghĩ đến thật sự đó là Mạnh Dao.
Đã tiêu tiền rồi, còn dám đến trước cổng trường cậu tiêu.
"Ai a? Nga nga nga!! Thì ra là bà chị dâu béo ú xấu xí của cậu!"
Dương Bân Bân chính là một thằng nhóc mập mạp, lại còn dám nói Mạnh Dao là mập ú.
Nhà Dương Bân Bân có tiền, thường xuyên cho cậu bé tiền tiêu vặt, cậu bé mỗi ngày đều cầm tiền đó đi mua đồ ăn vặt, ăn ăn ăn, rốt cuộc ra dạng một đứa bé mập mạp như bây giờ.
Mạnh Dao nghe thấy tiếng ồn thì quay đầu, nhìn vào đôi mắt đang phun lửa giận của Kỳ Văn Diệp và đôi mắt tò mò của cậu bé mập bên cạnh cậu.
Nhìn bộ dạng kề vai sát cánh của hai đứa, chắc là anh em tốt của Kỳ Văn Diệp.
Mạnh Dao còn chưa cùng Kỳ Văn Diệp chào hỏi, lại nghe cậu bé mập kia quang minh chính đại mà nói: "Thật xấu, Kỳ Văn Diệp chỉ dấu thứ của cậu sao vừa mập vừa xấu thế?".
Mạnh Dao: "....... Này thằng nhóc mập kia, sao mi không tự coi lại chính mình.
"Cậu mới xấu! Cậu mới béo! Sao lúc nói chị ấy cậu không nhìn lại mình đi, xem cái bụng cậu kia!"
Kỳ Văn Diệp vừa nói, vừa "bang" một cái vào
bụng cậu bé, ra tay cũng rất tàn nhẫn. Cậu bé mập kia run rẩy nhưng vẫn cười ha hả, không hề khách khí, "Mình lớn lên béo, nhưng không xấu, mọi người thấy mình đều kêu mình lớn lên có phúc khírất thích nựng mình!Kỳ Văn Diệp: "......" Cậu không muốn cùng một thằng nhóc tự cuồng bản thân nói chuyện đầu.
Kỳ Văn Diệp đem cánh tay đang quàng trên vai cậu đẩy ra, hùng hùng hổ hổ đi qua chỗ Mạnh Dao, "Đem đồ để xuống, có phải chị cảm thấy bây giờ mình có nhiều tiền nên tùy tiện tiêu xài, em nói cho chị biết, tiền đó..."
Mạnh Dao đem cây kẹo đưa đến trước mặt Kỳ Văn Diệp, hỏi cậu, "Có muốn ăn không? Chị mua cho em!"
Kỳ Văn Diệp nghẹn mấy lời định nói trong cổ hong, không biết vì cái gì mà cậu đỏ mặt, phản ứng lại cô, "Trẻ con mới ăn mấy loại này ý!"
"Em không phải trẻ con sao? Muốn ăn không? Không cần em trả tiền!"
"Cậu ấy ăn, cậu ấy ăn, cậu ấy thèm kẹo này lâu rồi, trong nhà không có tiền mau cho cậu ấu, cái này trước đó cậu ấy chưa ăn qua đâu! Chị dâu, chị thấy cậu ấy đáng thương không?
Cậu bé mập Dương Bân Bân không hổ là anh em tốt của Kỳ Văn Diệp, vì muốn Kỳ Văn Diệp được ăn, mà tiếng chị dâu cũng kêu.
Cậu bé còn ôm lấy Kỳ Văn Diệp, quang minh chính đại mà thuyết giáo cho cậu.
"Ngốc a, có người trả tiền cho cậu ăn ăn ngon, sao lại không cần, có tiện nghi mà không chiếm, mau nhận lấy đi, rồi chúng ta đổi đồ ăn cho nhau!
Nói xong, lại cười hì hì hỏi Mạnh Dao"Chị dâu, có thể mua cho Kỳ Văn Diệp túi nước ngọt có gas được không? Hôm nay trời nóngcậu ấy học thể dục xong khát nước nhưng không có tiền uống, nhìn xem cậu ấy khát đến tội chưa kia!"
Mạnh Dao: "........"
Thằng nhóc béo này, da mặt cũng dày quá đi! Mạnh Dao nhìn làn da đang đỏ của Kỳ Văn Diệp, lại cầm một túi nước có gas lên.
Chů sạp lập tức báo giá: "Một xu hai túi!"
Mạnh Dao nhướng mày, cầm đưa cho Kỳ Văn Diệp cùng cậu bé mập, "Mỗi người một túi!"
Xem quan hệ của Kỳ Văn Diệp cùng cậu bé mập này tốt như vậy, lại nhìn cách ăn mặc của cậu bé chắc là người có tiền, hẳn bình thường cũng chiếu cố Kỳ Văn Diệp không ít!
Cho nên mua nước ngọt có gas, cậu bé cũng nên có một túi!
"Kia ngượng ngùng quá!"
Dương Bân Bân miệng thì nói ngượng ngùng, nhưng tay thì lập tức nhận lấy túi nước.
Kỳ Văn Diệp muốn cướp lấy, cậu bé lập tức ôm vào lòng, "Chị dâu cho mình, cũng cho cậu, đừng có đoạt, của cậu ở kia kìa!"
Kỳ Văn Diệp tức điên quá, nắm tay thành nắm đấm, nghẹn đỏ mặt, "Xem chị ấy dám mua?"
Mạnh Dao đang muốn trả tiền: "......."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!