Mặc dù ngay từ đầu Chung Viễn Thanh đã sử dụng rất hiệu quả quyền pháp kì bí hiệu quả, song dù sao thì người đối mặt với hắn chính là Tần Phi Tương.
Người như thế, trong thể thuật có thể nói gọi là thiên tài cũng không quá.
Chung Viễn Thanh là đối thủ một mất một còn với y nhiều năm như vậy cho nên hắn hiểu rất rõ Tần Phi Tương có bao nhiêu phân lượng.
Thế nên sau phút hưng phấn ngắn ngủi, trong lòng hắn lại âu lo, lực tay không ngừng gia tăng, hắn hy vọng trong lúc ngắn nhất có thể đánh bại hoàn toàn Tần Phi Tương.
Chỉ tiếc là kế hoạch của hắn thì đẹp lắm nhưng Tần Phi Tương mười sáu tuổi cũng tiến bộ cực kì nhanh chóng.
Rất nhanh sau đó, Chung Viễn Thanh phá hiện ra bất thường.
Trong mười chiêu Tần Phi Tương đã tiếp được một chiêu, sau đó trong ba chiêu lại tiếp được một chiêu, cuối cùng toàn bộ quyền pháp của Chung Viễn Thanh đã bị Tần Phi Tương chế ngự hoàn toàn. Chung Viễn Thanh thở hổn hển, yên lặng suy tính trong lòng Tần Phi Tương cư nhiên có thể dùng mười phút phá giải toàn bộ quyền pháp của hắn !
Đúng là đồ quái vật!
Chung Viễn Thanh nghiến răng ken két, bấy giờ Tần Phi Tương đã chiếm thế thượng phong. Do thời gian hắn luyện tập bộ quyền pháp này quá ngắn mới dẫn đến bị Tần Phi Tương áp chế thế này!
“Còn năm phút nữa.”
Giọng nói của Bard chuẩn tướng bỗng nhiên truyền đến.
Bấy giờ Chung Viễn Thanh đã hoàn toàn chuyển sang thế phòng thủ. Song, sau khi được Bard chuẩn tướng có “thiện ý ” nhắc nhở nên khiến hắn đang bĩnh tình bỗng chốc nổi lên một gợn sóng.
“Còn năm phút nữa, thật ra thắng bại đã định, cậu nhận thua đi.” Tuy hãy còn đánh nhau nhưng Tần Phi Tương sẽ không cố ý thả lỏng nhưng y cũng không đành nhìn Chung Viễn Thanh bị ép đến thảm hại. Y lo lắng việc hắn sử dụng tinh thần lực quá mức sẽ gây tổn hại cho cơ thể, nhân lúc hai người đang rất gần nhau, y không khống chế được nhỏ giọng khuyên Chung Viễn Thanh.
Nhận thua?
Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, cơ giáp rất dày đã che mất khuôn mặt của đối phương, đồng thời cũng khiến Tần Phi Tương không nhìn thấy vẻ trào phúng cùng quật cường toát ra trên mặt của Chung Viễn Thanh lúc này.
“Xin lỗi, trong từ điển của tôi không có hai chữ nhận thua!” Chung Viễn Thanh khẽ cười nói.
Ngay sau đó, Chung Viễn Thanh giơ cánh tay, cực kì chăm chú tập trung sức mạnh vào nắm đấm của mình. Ngay lúc này trên màn hình cũng hiện lên dòng chữ màu đỏ đại diện cho nguy hiểm, kèm theo là tiếng còi rất chói tai, giọng nói máy móc không ngừng lặp lại: “Học viên 4681 chú ý, học viên 4681 chú ý, tinh thần lực của cậu đã vượt quá hai phần ba trị số giới hạn, cơ thể của cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng, xin hãy dừng chiến đấu ngay lập tức, ngừng kết nối tinh thần lực với dây thần kinh. Lặp lại lần nữa,…”
Ha ha, Chung Viễn Thanh dứt khoát bỏ mũ giáp bảo vệ xuống, bấy giờ tiếng cảnh cáo ảnh hưởng nghiêm trọng mới khiến hắn chú ý đến. Đối với hắn mà nói, mục tiêu duy nhất là chiến thắng, còn việc nhận lấy hậu quả thế nào thì cứ chờ đến lúc sau khi đánh xong với Tần Phi Tương đã rồi mới tính.
Chung Viễn Thanh ra chiêu, đồng thời, Tần Phi Tương cũng vung tay ra.
Một chiêu cuối cùng!
…..
“Chung Viễn Thanh!” Lance tái mặt không thèm chú ý đến Bard cho phép hay không, chạy thẳng đến bên khoang luyện tròn.
Nhưng ngay lúc này có một người còn nhanh hơn Lance. Trong nháy mắt, Tần Phi Tương chạy tới mở cửa khoang luyện tròn của Chung Viễn Thanh, ôm một người sắc mặt tái nhợt đã rơi vào hôn mê đi ra.
Một chiêu cuối cùng này đã hoàn toàn hao hết tinh thần lực của Chung Viễn Thanh hắn!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!