Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 259: Hoàng đế tự định giá ( hai )


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phùng trắc phi thấy bộ dạng của Tư Thông, nhẹ giọng nói:”Trước kia ta sợ con còn nhỏ, không quản được miệng của mình. Hiện tại đến kinh thành rồi, nếu không nói cho con biết sợ con sẽ gây họa. Mẫu phi nói cho con biết chuyện này, là hy vọng con chỉ để chuyện này trong lòng, không được nói ra ngoài. Nếu không một khi lan truyền ra ngoài, phụ vương con tuyệt đối sẽ không tha cho con, ngay cả mẫu phi cũng không được tốt. Cho nên, sau này con thấy Ôn Uyển thì phải có thái độ tốt hơn, mà không phải như hôm nay vậy, biết chưa? Bất kể dưới tình huống gì, phụ vương con sẽ chỉ hướng về nàng, mà không hướng về con, con đối nghịch với Ôn Uyển thì người chịu thiệt sẽ luôn là con.”

Tư Thông gật đầu, thấp giọng nói đã biết. Trong lòng, không còn có một chút oán hận nào, ngược lại nghĩ tới, lần sau gặp Ôn Uyển, nhất định phải đối xử thân mật với nàng ta. Đáng tiếc, Tư Thông cũng không nghĩ đến, bởi vì lần đầu tiên gặp mặt hai người đã không hợp nhau, thì cả đời cũng sẽ không hợp nhau . Cũng không phải, phải nói là từ khi Ôn Uyển xuất hiện, đã không hợp với Tư Thông rồi .

Hoàng đế không đáp ứng yêu cầu của Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng không có biện pháp. Mặc dù nàng đang cố gắng hết sức tìm lý do có lợi ình để thuyết phục. Nhưng tìm cả buổi, cũng tìm không được một điều kiện có lợi nào. Bởi vì từ xưa đến nay, thật dúng là không có cô nương nữ giả nam trang, mà chỉ có trong hí kịch. Cho dù có, những cô nương đó không có người nào có kết quả tốt. Những người có kết quả tốt là những người trong hí kịch thôi.

Khi trở về viết một phong thư cho Trịnh vương rồi sau đó vuốt bàn cờ Linh Lung, sờ soạng hồi lâu, chỉ ngồi ngây ngốc ở trong thư phòng, nắm quân cờ trong tay, cả buổi cũng không hạ được một quân. Nàng vẫn luôn chờ a, đợi đến khi dầu ở trong đèn đều cháy hết rồi. Mới rốt cục nghe được tiếng bước chân, Ôn Uyển mở cửa, thấy là Hạ Ảnh, nhìn nàng.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển nhìn chằm chằm vào nàng, đầu tiên cảm thấy rất kỳ quái rồi nhìn lại Ôn Uyển một cái, nói: “Quận chúa, đã muộn rồi người nên đi ngủ.”

Ôn Uyển sờ sờ lên trán, xem ra, ông ngoại Hoàng đế cuối cùng chính là người cổ hủ a, sẽ không đáp ứng rồi. Nàng cần phải nghĩ biện pháp khác, không vội, dù sao ông ngoại cũng không nói quyết tuyệt quá, vẫn còn chỗ trống để chui vào a.

Ôn Uyển quay vào phòng đi ngủ, đang chuẩn bị chui vào trong chăn ngủ, đột nhiên nhớ tới Tư Nguyệt . Nhìn Tư Nguyệt người ta, mùa đông khắc nghiệt rơi xuống nước mà một tháng sau còn khỏe mạnh hơn cả nàng. Sau này, cũng không thể chỉ cần trí tuệ mà còn phải cần cả sức khỏe nữa. Nàng cũng không thể sống bằng cái thân thể yếu đuối như thế này. Xem ra, phải xuất ra lá bài tẩy đắc dụng của nàng rồi. Không có biện pháp, vì mạng sống, phải biểu lộ ra một chút gì đó cũng đúng. Nhưng chỉ không biết là có hữu dụng hay không thôi.

Hạ Ảnh vốn còn muốn khuyên Ôn Uyển đi ngủ! Nào biết đâu rằng, Ôn Uyển đang ngồi ở trên giường, hai đầu gối co lại, đôi tay mở ra đặt ở trên đầu gối, hô hấp đều đều. Một bộ dáng đang luyện công.

Hạ Ảnh nhìn thấy rất kinh hãi, cuống quít kêu lên: “Quận chúa, là ai dạy người làm xằng bậy như thế này. Luyện nội công mà không có tâm pháp, không ai chỉ đạo, tùy ý luyện nội công tâm pháp, sẽ có hậu quả không thể lường được. Quận chúa, rốt cục là người bị ai tính toán a? Không thể luyện, như vậy rất nguy hiểm .”

Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh có bộ dạng gấp đến độ muốn giết người, thì nở nụ cười. Cái nàng muốn luyện không phải là nội công tâm pháp, chỉ là một phương pháp đặc biệt hít vào thở ra có tác dụng là dưỡng thần bổ khí. Thái y nói thân thể nàng hư thoát, lúc trước nàng vẫn cho rằng đã được dưỡng tốt rồi. Hiện tại xem ra phải để thân thể tốt lên trong thời gian nhanh nhất. Không có biện pháp, lại phải dùng đến loại đồ chơi này rồi.

Bộ tâm pháp này là do kiếp trước từ nhỏ nàng lớn lên ở cô nhi viện, thân thể cũng rất yếu. Lại thêm sau khi nhận lại bố mẹ ở trên đường trở về gặp tai nạn, được mẹ ôm trong lòng mới có thể sống sót, tâm thần bị tổn thương cực lớn. Trong nội tâm nàng đã có sợ hãi sẵn, cho nên mỗi ngày đều gặp ác mộng, vẫn luôn bị ác mộng giày vò, căn bản là không dám nhắm mắt để ngủ. Vì vậy thân thể càng ngày càng kém, khi vừa trở lại Ôn gia, động một chút là ngã bệnh, động một chút là ngất. Vừa trở về thì đều ở trong bệnh viện, thuốc gì cũng không có tác dụng.

Lúc đó vì thân thể của nàng, Đại bá phải hao hết tâm tư. Cuối cùng có một bằng hữu cũ của Đại bá giới thiệu ột vị bác sĩ trung y.

Bác sĩ kia xem bệnh cho nàng, nói nàng bên trong quá hư nhược, tâm thần bị tổn thương, phải hảo hảo điều dưỡng, còn than thở nói nàng không thể sống cho đến khi trưởng thành. Đại bá thông qua bạn biết được nhà hắn có một mật phương(phương pháp bí mật) tổ truyền chuyên trị tâm bệnh.

Lúc đó đại sư kia nói đây là phương pháp tổ truyền nên không truyền ra ngoài. Về sau Đại bá phải bỏ ra một số tiền khổng lồ, cộng thêm Đại bá khẩn thiết, lại nhờ cả bằng hữu khuyên bảo, và Ôn Uyển phải thề độc vĩnh viễn không được truyền cho người khác, mới đáp ứng truyền cho nàng đấy. Bắt đầu từ hôm đó nàng tập bộ tâm pháp đấy. Khi đó nàng kiên trì hơn một năm, lại thêm cả ăn uống điều dưỡng thích đáng, thân thể mới từ từ tốt hơn. Nếu thân thể tốt rồi có dùng tiếp cũng không có hiệu quả.

Ôn Uyển nghĩ tới sức khỏe của đời trước và hiện tại rất giống nhau, có lẽ sẽ hữu dụng, cho nên có ý định dùng phương pháp này. Lúc trước nàng cũng luyện qua, nhưng bởi vì thân thể yếu, là do sinh ra đã yếu như thế , luyện cũng vô dụng. Hiện tại nếu Thái y nói thân thể nàng hư nhược, luyện một chút xem sao, hi vọng sẽ hữu dụng.

Hạ Ảnh nhìn chằm chằm Ôn Uyển, nhìn Ôn Uyển giống như nhìn một loại quái vật: “Quận chúa, người nói đây là do một vị cao nhân truyền thụ cho, nếu không với thân thể của người thì đã sớm chết non. Nhưng sao mấy năm trước người lại không dùng?” Về điểm này, Hạ Ảnh có trăm mối nghi ngờ cũng không giải thích được.

Ôn Uyển buồn bực, khụ, nàng cũng không biết tâm pháp này có hữu dụng hay không, một khi luyện, nhất định sẽ bị hoài nghi. Cho nên nói, cho tới nay nàng luôn cẩn thận không phải là không có đạo lý. Bằng không, nàng đi nơi nào tìm được vị sư phụ kia a!

Ôn Uyển không muốn giải thích, nàng không trả lời, nói nhiều không phải là có sơ hở càng nhiều sao, không bằng dứt khoát không nói. Cho nên, không kiên nhẫn mà vung tay lên, cho Hạ Ảnh trở về ngủ, nàng muốn luyện công rồi. Rất có khí thế mà bắt đầu luyện công a.

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển không muốn nói thêm gì nữa, liền lui về chỗ ngủ của mình. Vẫn cảnh giác nhìn Ôn Uyển, nhưng thấy Ôn Uyển hô hấp vô cùng thông thuận, luyện nửa canh giờ, luyện xong chỉ thấy Ôn Uyển lắc đầu.

Ôn Uyển nhục chí, vẫn vô dụng a. Khí cần theo lời vị trung y đại sư kia, có thể là tinh khí. Thân thể nàng hư nhược cũng không dùng được. Xem ra, chỉ có đi theo con đường rèn luyện thân thể rồi.

Hạ Ảnh chờ Ôn Uyển ngủ, nhìn Ôn Uyển mà nghĩ. Quận chúa rốt cuộc giấu bao nhiêu bí mật ở trong lòng chứ. Nhiều bí mật như vậy, là ai, ai đã cứu được Quận chúa, vị ẩn sĩ cao nhân kia rốt cuộc là người nào. Quá nhiều vấn đề vướng mắc khiến Hạ Ảnh không ngủ được, ở trên giường lăn qua lăn lại.

Ngày thứ hai, Ôn Uyển bắt đầu đánh quyền nửa canh giờ. Ôn Uyển vốn là muốn chạy bộ, cuối cùng nghĩ lại chạy bộ quanh tiểu hoa viên, có khi khiến nàng bị ngất cũng nên. Vì vậy nàng mới suy nghĩ muốn học đấu vật với Hạ Ảnh(tán đả). Chuẩn bị một phòng trống ở bên cạnh làm phòng để nàng luyện công. Sau này mỗi ngày, sẽ tăng lên hai canh giờ luyện công.

Ôn Uyển vẫn chưa biết, dường như ông trời đã giúp đở nàng. Ngày thứ hai sau khi Hoàng đế cự tuyệt Ôn Uyển, liền truyền tới một tin tức không tốt. Kỷ Trọng, Kỷ đại học sĩ, sắp không được rồi.

“Hoàng thượng, Kỷ đại nhân bệnh nặng, Thái y nói, chỉ còn sống được khoảng một ngày nữa thôi.” Kỷ Trọng, chín mươi hai tuổi rồi, ở cổ đại là lão thọ ông rồi. Hoàng đế nhận được tin, sửng sốt một lúc rồi mới xuất cung.

Kỷ Trọng chính là lão sư của ông, lại là trưởng lão duy nhất còn sống. Nên hoàng đế liền đi vấn an Kỷ Trọng, Kỷ đại nhân nói chuyện với Hoàng đế hồi lâu. Ban đêm, Kỷ đại nhân qua đời. Từ lúc nhận được tin Hoàng đế vẫn đứng yên, thật lâu không nói gì. Đúng lúc đó, Trịnh vương thì đến.

Trịnh vương đến Dưỡng Hòa điện, Hoàng đế nghe hắn nói hết chính sự cũng không nói một lời. Để cho hắn ngồi ở bên dưới. Cung nữ dâng trà cho hắn xong cũng lui xuống, trong Dưỡng Hòa điện ngoại trừ Ôn công công, tất cả mọi người đều đi ra ngoài. Trịnh vương nhìn bộ dạng này của Hoàng đế, tất nhiên biết là vì chuyện ngày hôm qua rồi.

Hoàng đế thả tay ở trên chén trà ra, nói: “Lão Bát, Ôn Uyển nói, nàng muốn nữ giả nam trang đến Thuần vương phủ. Ta muốn hỏi ý kiến của con.”

Trịnh vương đầu tiên là ngạc nhiên trong ba giây, nha đầu này, thật đúng là có thể nghĩ ra được, nữ giả nam trang, cũng mệt cho nàng nghĩ ra được. Nhưng trên mặt thì lộ vẻ hòa hoãn hơn nhiều, nhẹ nhàng cười nói: “Nha đầu này, cũng là sơ sót của nhi thần. Nếu là lịch lãm, tự nhiên nên giả thành nam tử thì tốt hơn. Nếu không, một nữ hài tử chạy nhảy khắp nơi cũng không ra làm sao cả.”

Hoàng đế thấy Trịnh vương đáp ứng sảng khoái như vậy, cũng sửng sốt mất một giây: “Nhưng là đó là một nha đầu, con không lo lắng sao?” Tư duy vượt qua khỏi lễ giáo như vậy, xem ra, quả nhiên là có di truyền .

Trịnh vương cười cười nói: “Năm nay tính cả tuổi mụ nàng mới chỉ có mười một tuổi. Chỉ là nữ giả nam trang thì cũng không có ảnh hưởng gì. Cho dù tương lai bị phát hiện, nàng cũng chỉ là một đứa bé. Cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Hơn nữa, Ôn Uyển, đứa bé này làm việc từ trước đến giờ luôn đúng mực. Con nghĩ nàng sở dĩ có suy nghĩ như vậy hẳn là không muốn bị quy củ trói buộc. Phụ hoàng cũng biết tính tình của nha đầu này, luôn chú ý cẩn thận. Lúc này nói ra yêu cầu như vậy, cũng vượt ngoài dự liệu của nhi thần. Theo nhi thần, phụ hoàng nên đồng ý cho nàng đi, khó khi thấy được nàng nóng lòng như vậy, để cho nàng đi thôi!”

Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển tại truyen35.shop

Hoàng đế thấy hắn mới suy nghĩ một lúc đã đáp ứng luôn rồi, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Trong suy nghĩ của ông , có lẽ vì có thể trị lành bệnh câm cho Ôn Uyển, Trịnh vương sẽ đáp ứng, chẳng qua tốc độ này cũng quá nhanh đi, trong lòng rất kinh ngạc nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra. Chỉ nhìn hắn nói: “Con nói như thế tức là đồng ý nàng làm như vậy. Con không sợ nàng gây ra sai lầm gì sao.”

Trịnh vương nghe xong bèn nói: ” Tính tình của nha đầu kia luôn cẩn thận, sẽ không gây ra sai lầm đâu. Nhi thần đoán là nàng muốn hảo hảo du ngoạn ở bên ngoài. Còn nữa, đứa nhỏ này quá trầm tính rồi. Khó khi thấy được nàng lại nhiệt tình này. Có lẽ để nàng đi ra ngoài có thể khôi phục bản tính nên có của một hài tử ở nàng, vậy thì không thể tốt hơn. Nếu không được cũng không có tổn thất gì. Dù sao ở trong kinh thành, dưới mí mắt của phụ hoàng và nhi thần, lại có Thuần vương chăm sóc, nha đầu kia cho dù muốn gây chuyện, cũng không gây ra sai lầm gì được. Cũng sẽ không bị ăn thiệt thòi gì. Nếu phụ hoàng lo lắng, thì lập quy ước ba điều với nàng.”

Hoàng đế nhìn khuôn mặt nhu hòa của Trịnh vương trước mặt, cũng cảm thấy lạ, không nghĩ tới lão Bát lại dung túng Ôn Uyển như vậy. Được rồi, nếu ngay cả người vẫn luôn coi trọng quy củ từ trước đến giờ như lão Bát cũng đồng ý rồi, thì ông cần gì phải phản đối. Còn nữa lão Bát nói cũng đúng, dưới mí mắt của mình thì nàng có thể phạm sai lầm gì chứ.

Trịnh vương thấy bộ dạng này của Hoàng đế, rõ ràng là cũng đồng ý rồi. Nên thuận thế mở miệng:”Phụ hoàng, cứ thuận theo nha đầu này một lần a! Có lẽ, được tiếp xúc nhiều với mọi người, nàng có thể tiêu tan được tích tụ, lòng dạ cũng khoáng đạt hơn, nói không chừng có thể mở miệng nói chuyện được. Phụ hoàng, nhi thần hy vọng có thể nghe được Uyển nhi chính miệng gọi phụ hoàng một tiếng ông ngoại, gọi nhi thần một tiếng cậu.”

Hoàng đế hỏi tiếp:”Con không sợ thân phận của nàng sẽ bị vạch trần?”

Trịnh vương khó được cười khẽ một tiếng: “Phụ hoàng, cho dù sau này Ôn Uyển nữ giả nam trang bị phát hiện thì như thế nào? Hoàng gia chúng ta làm việc, sao có thể để cho người khác bàn tán. Cho dù vạn nhất bị tuyên truyền ra ngoài, cũng không phải là sợ tổn hại đến khuê dự của Ôn Uyển. Đứa bé kia mới bao lớn cần gì sợ tổn hại đến khuê dự. Nếu như phụ hoàng lo lắng vấn đề hôn sự trong tương lai của Ôn Uyển, thì phụ hoàng không phải lo lắng. Trước đây trong sổ con đã trình cho phụ hoàng, nhi thần đã đề cập qua, lão Ngũ Kì Huyên và lão Lục Kì Phong của nhi thần tuổi tương đương với Ôn Uyển, tài học, phẩm đức cũng không tệ, cho dù bệnh câm của Ôn Uyển không thể trị khỏi, đến lúc đó từ trong hai người chọn lấy một để cưới Ôn Uyển. Ôn Uyển vào vương phủ rồi, có con trông chừng, cuộc sống tương lai tất nhiên sẽ hòa hòa mỹ mỹ.”

Ý tứ chính là cho dù tương lai Ôn Uyển thật sự bị tổn hại danh tiếng, cũng không lo lắng không gả được cho người trong sạch. Dù sao hắn còn có hai nhi tử có số tuổi gần với Ôn Uyển, tài học, tướng mạo mọi thứ đều tốt. Đến phủ của hắn, có hắn che chở, không người nào dám bắt nạt nàng, khiến nàng phải chịu khổ sở. Còn ai dám đối xử không tốt với Ôn Uyển, kết quả kia, không cần phải nói. Đây chính là biến tướng của việc bảo đảm a.

Nếu Ôn Uyển ở chỗ này, không biết là nên cảm động, hay là nên buồn bực đây! Thì ra là cậu đã sớm tính toán chung thân đại sự của nàng ổn thỏa hết rồi! Uổng công cho nàng yên tâm quá sớm! Nếu biết rằng tương lai nàng phải gả cho biểu ca hay biểu đệ ( Kỳ Phong nhỏ hơn nàng sáu tháng ), không phải là dọa chết nàng sao?

Hoàng đế nghe đến đó, cũng gật đầu. Trước đây Chỉ thân vương trình sổ con cầu ông tứ hôn Ôn Uyển cho tằng tôn của hắn, tuy nhiên chuyện này không thành. Vì Trịnh vương ở phía sau cũng trình sổ con lên, ở bên trong nhắc tới, nói tốt nhất là không nên định hôn cho Ôn Uyển sớm như vậy. Ôn Uyển có bệnh câm, sợ cứ tùy tiện định ra như vậy, tương lai nam tử kia sẽ ghét bỏ, đến lúc đó cuộc sống của Ôn Uyển sẽ bị phá huỷ. Thuận tiện còn nói chính mình có hai đứa con trai, để làm người dự bị. Hoàng đế lúc ấy cũng rất tán thành, bởi vì Kỳ Huyên mặc dù là do trắc phi sinh, ông chưa từng thấy qua nhưng tướng mạo, tài học cũng đều là số một, Kì Phong là con trai trưởng, tính tình có chút bộp chộp, nhưng lớn lên không tệ, bản tính cũng tạm được, phẩm học tài hoa tất cả cũng không kém. Hai người đều có ưu điểm, bất kể người nào cũng xứng với Ôn Uyển, gả cho ai cũng không ủy khuất Ôn Uyển. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là có Trịnh vương làm đương gia coi chừng, cuộc sống sau này tất nhiên là trôi qua cực kỳ thư thái . Hai người hoàn toàn không cần lo lắng, với thân phận và năng lực hiện tại của Ôn Uyển, có thể có cái gì để cho người khác không hài lòng chứ. Dĩ nhiên, nhân vật yêu nghiệt như Hiền phi thì không cần phải nói đến.

Điều Hoàng đế lo lắng nhất đã được giải quyết cho nên cũng có vẻ muốn đáp ứng. Có điều vẫn còn vấn đề lo nghĩ:”Nhưng đứa nhỏ này lại không biết nói? Cái này, cho dù đi ra ngoài, chẳng bao lâu cũng sẽ phát hiện thôi. Đến lúc đó sẽ không đạt được kết quả như mong muốn?”

Trịnh vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể mời một người tài ba dị sĩ ở bên cạnh giúp đỡ nàng. Ôn Uyển có chừng mực nên sẽ không dễ dàng bị phát hiện.”

Hoàng đế thấy thái độ của Trịnh vương, đối với tính tình của đứa con trai này ông cũng hiểu rất rõ, sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy. Quá trình, có phải quá thông thuận rồi hay không. Cho dù hắn có thương yêu Ôn Uyển như thế nào đi nữa, nhưng bộ dạng này có chút khác thường.

Trong nội tâm Hoàng đế lại càng hoài nghi hơn. Nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ để cho hắn lui xuống. Chờ Trịnh vương đi ra ngoài, liền xoay người hướng về chỗ tối nói:” Đi tra xét xem có chuyện gì mà Trịnh vương lại khác thường như vậy.” Có thể không khác thường sao? Trịnh vương đối với việc đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện của Ôn Uyển đều đồng ý hết, hắn nếu không khác thường thì cũng quá kỳ quái rồi. Lịch lãm, chỉ có thể sử dụng trên người nam hài thôi.

“Quận chúa, Hoàng thượng truyền Quận chúa vào bái kiến.” Lúc này đã chạng vạng tối rồi, tuyên nàng vào cung làm gì chứ. Sau khi nghe nói Hoàng đế đã gặp Trịnh vương rồi, Ôn Uyển lẩm bẩm trong lòng, cậu là cậu ruột, nhất định phải đáp ứng mới đúng! Ôn Uyển đổi xiêm y, rồi đi hoàng cung.

Vào hoàng cung, thấy một mình Hoàng đế lặng yên đứng ở bên bệ cửa sổ. Mới một buổi không gặp, Ôn Uyển cảm thấy dường như Hoàng đế già thêm mấy tuổi.

“Tới, đánh một ván cờ với ông ngoại.” Ôn Uyển lẳng lặng đi đến, ngồi xuống đặt cờ. Hoàng thượng cũng từ từ ngồi xuống

Hoàng đế hạ xuống một quân cờ, nhẹ giọng nói, vẻ mặt này như đang đắm chìm trong hồi ức: “Ta đánh cờ với bà ngoại của con, chưa bao giờ thắng được nàng, cho dù thắng, cũng là nàng nhường cho ta.”

Ôn Uyển không nói gì, Hoàng đế thì chỉ lẩm bẩm: “Thoáng một cái mà đã ba mươi năm,bà ngoại con đã ra đi được ba mươi năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Rất nhiều người không biết,bà ngoại của con cũng là đệ tử của lão sư, là quan môn đệ tử của lão sư, cũng chính là tiểu sư muội của ta, trong tất cả các đệ tử, nàng là đệ tử mà lão sư thương yêu nhất. Đáng tiếc, bà ngoại của con lại mất vào năm đẹp nhất của tuổi xuân. Cũng vào năm đó, những người bên cạnh bà ngoại con cũng lần lượt qua đời, lão sư thì từ quan quy ẩn. Cũng không biết có phải là ông trời trừng phạt ông ngoại hay không, cùng ngày đó, ông chú của con, đệ đệ ruột thịt của ta ra đi, không bao lâu sau thì bà ngoại của con cũng qua đời. Trong vòng một năm, người thân bên cạnh ông ngoại cơ bản đều mất hết.”

Ôn Uyển nghe Hoàng đế nói. Ngoại trừ phần đầu những chuyện khác nàng đều biết cả. Cho nên nàng không hiểu rõ, nàng chưa từng nghe nói qua bà ngoại nàng đã bái Kỷ đại học sĩ làm lão sư a.

Trong giọng nói của Hoàng đế chứa đầy phiền muộn:”Bởi vì người nhà của bà ngoại con rất cưng chiều nàng, nhưng nàng cũng là người có chừng mực nên cũng không quản chặt nàng. Ta cũng là về sau mới biết được, trước lúc tiến cung bà ngoại con cũng rất vui thích khi nữ giả nam trang. Lão sư yêu thích tài hoa của nàng nên muốn thu nhận làm đệ tử, trước khi bái sư nàng cũng nói rõ với lão sư thân phận nữ tử của mình. Nhưng bởi vì lão sư thật sự yêu thích một thân tài hoa của bà ngoại con, nên cuối cùng vẫn nhận. Nhưng vì chuyện này rất bí mật, cho nên cũng không truyền ra ngoài, trên đời không có mấy người được biết. Về sau nàng cười nói giả làm nam tử để nâng cao kiến thức, cũng vì giảm bớt phiền toái, nàng nói nữ tử sống thật không dễ dàng gì. Sau khi bà ngoại con qua đời, lão sư vẫn nói, đáng tiếc nàng là nữ nhi. Nếu như là nam tử, tất nhiên sẽ là nhân tài trụ cột trong triều.”

Ôn Uyển sờ sờ đầu nhỏ của mình, không nghĩ tới, bà ngoại lại có tư tưởng vượt qua lễ giáo như vậy. Nàng phát hiện đời này cũng không người nào có tư tưởng này. Những năm qua bị ăn bao nhiêu thiệt thòi mà vẫn luôn phải cụp đuôi để đối nhân xử thế, chỉ sợ lộ ra việc mình không giống người thường bị người chú ý sẽ muốn cái mạng nhỏ của nàng. Nàng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ bị người khác nói mình là yêu quái. Vẫn luôn bị người khác buộc xông về phía trước, chứ không phải tự mình muốn. Khụ, so với bà ngoại, nàng chỉ là đồ đần thôi a. Thật xấu hổ! Nếu biết có một tấm gương như vậy, sao nàng phải để ý nhiều thế chứ!

Hoàng đế vẫn lâm vào trong hồi ức: “Bởi vì lão sư thường xuyên tán dương nàng, mà ta vẫn chưa gặp bao giờ, nên vẫn rất tò mò với đệ tử quan môn này của lão sư, cho nên rất muốn gặp sư đệ của người, muốn nhìn một chút rốt cuộc nàng bất đồng với mọi người đến cỡ nào. Ta vẫn còn nhớ lần đầu gặp gỡ bà ngoại con, lúc đó nàng vẫn nữ giả nam trang, khi đó là ở trong nhà lão sư, tiêt hoa đào nở rộ, nàng đang thu gom hoa đào chuẩn bị làm rượu hoa đào . . . . .”

Ôn Uyển còn chuẩn bị tiếp tục nghe chuyện xưa, lỗ tai cũng dựng lên. Nhưng Hoàng đế lại chuyển hướng , hỏi Ôn Uyển: ” Con nói, con muốn nữ giả nam trang đi lại ở bên ngoài.”

Ôn Uyển phản ứng cực nhanh, cơ hồ cũng đuổi kịp suy nghĩ của Hoàng đế, gật đầu.

Hoàng đế nhìn bộ dạng chờ đợi của Ôn Uyển, trầm giọng nói:”Nào, đánh cùng ông ngoại một ván nữa. Nếu như con có thể thắng, ông ngoại đáng thương sẽ cân nhắc yêu cầu này của con. Nhìn xem ông có thể đáp ứng cho con lịch lãm rèn luyện ở trong kinh thành hay không.” Để nàng ở trong kinh thành, Hoàng đế tùy thời còn có thể nghe được tin tức của Ôn Uyển. Cho nàng ra bên ngoài, ông cũng không nỡ. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì ông không biết được.

Hai mắt Ôn Uyển lóe sáng long lanh, chẳng lẽ thật đúng là nàng có thể dính một chút vẻ vang của bà ngoại, có thể được tiêu dao tự tại ở bên ngoài một năm. Có một thần thoại đặc biệt như bà ngoại, nàng đúng là chiếm được một tiện nghi lớn a, thật tốt! Ôn Uyển nghĩ tới đánh cờ, đặc biệt là cờ tướng, trong lòng hắc hắc mà cười. Hạ xuống một quân cờ, nàng thắng một nước, đây có phải là có sẵn chuyện tốt hay không a.

Hoàng đế nhìn thấy ánh mắt này của Ôn Uyển nhưng trên mặt không biểu lộ ra nửa phần. Nhưng khi hạ cờ, một nước cũng không nhường, chơi bằng trình độ kỳ nghệ cao nhất của mình. Ôn Uyển vì lấy lòng nịnh bợ Hoàng đế, để cho Hoàng đế lui một bước đối với chuyện của nàng, khi hạ cờ Ôn Uyển rất ân cần mà nhường cho Hoàng đế. Đánh mà nhường thế này phải làm không để lại dấu vết. Không thể cao, cũng không thể thấp, hơn nữa kỳ nghệ của Hoàng đế cũng không thấp, muốn làm tốt thì vô cùng hao tâm tổn trí. Bởi vì nếu làm không tốt, vậy thì sẽ thua toàn bộ. Cho nên Ôn Uyển hao hết tâm tư để đánh cờ.

Kết cục không cần nói cũng biết rồi, Hoàng đế vẫn bị thua. Ôn Uyển thắng nên nói toàn những lời hay, nào là danh sư xuất cao đồ, mà nàng có thiên phú phi phàm về đánh cờ, cho nên kỳ nghệ mới cao siêu như vậy. Hơn nữa bốn năm nay nàng siêng năng khổ luyện, nhớ kỹ phải cố gắng không ngừng nên tài nghệ của nàng không phải người bình thường có thể so sánh được đấy.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, ha hả cười, khen Ôn Uyển là chân nhân bất lộ tướng. Khen khiến trong lòng Ôn Uyển cuống lên. Ôn Uyển nhìn sắc mặt của Hoàng đế, thấy hết thảy đều bình thường, không phải là bộ dạng nghĩ nhiều, cũng không có lộ ra thần sắc hoài nghi gì, Ôn Uyển cảm thấy ông ngoại Hoàng đế cũng không cần nói dối lừa gạt nàng, chớ đừng nói là gây khó dễ cho nàng. Rồi lại nói, bà ngoại có một tay kỳ nghệ tốt, nghe nói kỳ nghệ của mẹ công chúa mẹ cũng không tệ , kỳ nghệ của cậu Trịnh vương lại càng không có mấy người có thể so sánh được. Nàng đánh cờ giỏi, vậy cũng không phải chuyện khiến người ta thấy kỳ quái. Ôn Uyển nghĩ như vậy, trong lòng mới xem như dễ chịu hơn một chút.

Thắng cờ xong, Ôn Uyển vô cùng chờ đợi mà nhìn Hoàng đế. Hoàng đế cũng không đáp ứng nàng, mà ngược lại để cho nàng đi về phủ.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Chi Ôn Uyển, truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển , đọc truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển full , Trọng Sinh Chi Ôn Uyển full , Trọng Sinh Chi Ôn Uyển chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top