Tiết Vũ Khiêm đi theo cô, không khỏi chau mày lo lắng.
Cái cô tên Lý Lệ này, nếu nghe qua với xem thái độ của Bạch Sênh thì có vẻ không đúng lắm.
Thấy vẻ mặt của anh đang tối sầm lại, cô trấn an.
"Không có việc gì đâu.
Chuyện nhỏ mà, Tiết đại ca đừng lo lắng".
"Tôi sẽ nói đỡ cho em".
"Dạ, đến lúc đó nhất định em sẽ bám chặt lấy anh đòi công đạo đấy" cô nháy mắt nghịch ngợm, đổi lại tiếng cười trầm thấp của anh.
Từ khi biết cô, số lần anh cười tăng lên đáng kể.
Nếu mà để ông cụ nhà anh biết được, khéo râu ông cụ cũng phải vểnh lên tận trời mà bắt cháu dâu về ngay.
"Tiểu Sênh! Cậu làm mình lo quá! Nãy thấy cậu rồi mà cậu đi nhanh quá mình không kịp gọi.
Cậu không sao chứ?".
Thấy Lý Lệ lo lắng chạy lại gần, tỏ vẻ thân thiết chân thành, cô không khỏi nổi một tầng da gà.
Còn nhỏ mà đã thủ đoạn đến vậy thì lúc trưởng thành, một Bạch Sênh ngu ngơ sao có thể đấu lại được với cô ta.
Cô ta thân thiết khoác tay cô nhưng lại bị cô uyển chuyển tránh được, ngượng nghịu buông tay, khuôn mặt căng cứng có chút không ngờ đến.
Đã dặn trước Tiết Vũ Khiêm đứng ngoài để chờ đoạn đặc sắc nhất mới vào, cô bình tĩnh bước vào phòng khách, khí phách không khác gì chú nai con vươn thẳng cổ, hùng dũng không sợ trời không sợ đất.
Cô bé này đáng yêu quá đáng! Tiết Vũ Khiêm nghĩ thầm.
"Cha mẹ, con mới về".
"Tiểu Sênh, hôm nay lão Chu báo lại là con đi với bạn, không cần người đón.
Là bạn trai sao?" Cha cô đi thẳng vào vấn đề, không hài lòng hỏi lại con gái mình.
Con gái bảo bối của ông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mười bảy năm trời, giờ đột nhiên lại có bạn trai bảo sao ông không lo lắng.
Mẹ cô ngồi cạnh bình thản uống trà, điệu bộ vẫn tao nhã như thế con gái bà mới đi dạo quanh một vòng chứ không phải là đi chơi với bạn trai đến chập tối mới về nhà.
Cô cười hì hì, không để ý đến dáng vẻ lạc lõng của Lý Lệ mà trả lời:
"Dạ, con đi chơi với bạn là thật.
Nhưng bạn ấy không phải là bạn trai con.
Bạn ấy là con gái, chỉ là hơi giống con trai chút thôi".
"Có chuyện đấy sao? Vậy Lệ Lệ nói lại là khác, hóa ra là nhìn nhầm à?".
Ông xoa xoa cái đầu đã sắp trụi tóc của mình, không khỏi ngạc nhiên.
"Tiểu Sênh, đừng để người khác đe dọa mà bảo vệ tên đó".
Lý Lệ vờ lo lắng: "Nãy mình còn tưởng ai bắt cóc cậu đó".
Cha cô tròn mắt, đang định nổi nóng thì ngay lập tức mẹ cô đã giương vuốt vỗ vỗ lưng ông, khiến ông không dám lỗ mãng lên tiếng.
Bà nhìn ông ra hiệu để cho con gái mình nói nốt.
Mẹ cô là người mẹ hiện đại điển hình, con cháu có phúc của con cháu, bà không ép buộc đứa nào phải sống theo khuôn khổ nào cả, miễn là đừng đi quá giới hạn.
Việc của cô bà sẽ không quản, trừ phi gây chuyện tày trời.
Mà trước giờ cô con gái cưng của bà ngoài việc ăn diện ra còn có vấn đề gì khác đâu.
Cô cười nhạt, nhìn Lý Lệ chăm chăm và trầm giọng.
"Cảm ơn Lê Lệ đã quan tâm, nhưng mà cái người cậu cho là bắt cóc ấy là bạn học Vân Tiếu Ngữ.
Cậu cũng biết bạn ấy mà".
"Có phải là cô nhóc Vân Gia mới chuyển về từ nước ngoài không?" Cha cô lên tiếng.
"Dạ vâng, đúng rồi ạ.
Bạn học Vân giỏi lắm, có dịp con sẽ mời bạn ấy về nhà mình, được không cha mẹ?".
"Rồi rồi, vậy thì rõ rồi.
Ông nó cứ nóng vội, chút nữa là mắng oan con mình rồi" Mẹ cô trách móc chồng mình nhưng ánh mắt như có như không đảo qua người Lý Lệ.
Bà vốn không mặn mà gì với cô bạn này của con gái, tâm tư nặng lại không có cốt khí.
Nhưng hiện tại cũng chỉ là một cô nhóc mới lớn, chưa gây ra tác động tiêu cực gì.
Có lẽ bà cần phải ý kiến với con gái về người bạn này, chơi qua loa thì được, thân thiết lại là chuyện khác.
"Hơn nữa, lúc về là con được Tiết đại ca chở về.
Hoàn toàn là thượng lộ bình an luôn".
Nghe thấy cô nhắc tên mình, anh mới lững thững đi vào nhà, trên tay vẫn là túi vịt quay còn nóng và dậy mùi.
Anh lịch sự cúi người chào, cất giọng.
"Cháu Tiết Vũ Khiêm lại gặp cô chú.
Hôm nay chưa được phép đã tự ý chở Bạch
tiểu thư về nhà mình, mong cô chú không trách tội".
"Thì ra là Vũ Khiêm tiểu tử.
Quả nhiên đúng như lời Tiết lão vẫn hay nhắc, anh hùng xuất thiếu niên.
Mau lại đây ngồi đi cháu" Cha cô hồ hởi cười tươi, trong đầu không khỏi khoái chí nghĩ ngợi.
Tiểu tử này chắc chắn là hợp với con gái mình.
"Dạ, ông nội muốn ăn vịt quay của Lý ký, tiện lại gặp Bạch tiểu thư đang đi cùng bạn nên cháu mạo muội mua thêm biểu nhà mình.
Hi vọng cô chú không chê".
Anh lễ phép nâng túi vịt lên và cười hiền lành với cha cô.
Ông vội vàng đỡ lấy, khuôn mặt phúc hậu tràn đầy của ông hồng lên vì cười.
Ông vỗ vai anh và cảm thán.
"Con cháu trong nhà, sao còn phải khách sáo với nhau làm gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu, truyện Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu , đọc truyện Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu full , Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu full , Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu chương mới