Tiết Vũ Khiêm thành công đem cô trở về, một đường vững vàng không chút mệt mỏi.
Cô vì vẫn còn mệt mà ngủ gục trên vai anh, đến lúc được đưa lên xe đi bệnh viện kiểm tra toàn thân vẫn mê mệt không hay biết gì.
Cha cô và anh Chí Lượng lái xe đằng trước, Tiết Vũ Khiêm chở Vân Tiếu Ngữ theo sau.
Còn kèm cả cô bạn Cố Dĩ Liên, chẳng hiểu vì sao cũng nhất định bám theo cùng.
Vân Tiếu Ngữ ngồi hàng ghế sau, mặt không ngừng quan sát biểu cảm của anh chàng đằng trước.
Cô thủng thẳng nói: "Anh trai Tiết à, sao anh tìm được bạn em hay vậy?".
Tiết Vũ Khiêm liếc nhìn cô bé qua gương chiếu hậu, đơn giản trả lời.
"Trước tôi từng đóng quân ở tỉnh này, đã đi hành quân xuyên rừng núi nên khá thông thạo địa hình".
Vân Tiếu Ngữ vẫn không buông tha mà hỏi tiếp: "Anh từng đi lính? Em tưởng Tiết gia không theo quân đội mà?".
"Rèn luyện vài năm thôi, không tính theo hẳn".
Tiết Vũ Khiêm không nói trực tiếp, vòng quanh vài ý cho xong chuyện.
Anh có cảm giác cô gái nhỏ này đang thăm dò anh, không rõ mục đích là gì nhưng cứ như con báo con đang truy theo mục tiêu vậy.
Đầy tò mò và ngang nhiên rất hùng dũng.
"Thảo nào mà anh Tiết cõng cô bạn em giỏi thế.
Cõng cả đêm sao ạ?" Nói xong Vân Tiếu Ngữ bật phá lên cười, ánh mắt giảo hoạt hấp háy nhìn anh thanh niên đằng trước.
Tiết Vũ Khiêm đen mặt nhăn mày, quyết không nói thêm một câu gì với cô gái nhỏ này, chỉ sợ lại bị cô bé trêu chọc thêm.
Anh vốn không biết cách giao tiếp với người khác phái, chỉ có cô là ngoại lệ.
Vân Tiếu Ngữ trêu vậy là đủ, thấy mình không nên quá đáng hơn, lập tức cười xong là ngả người ra sau.
Cả đêm cô chờ tung tích của bạn mình, ngủ chập chờn được đôi tiếng rồi lại thức, đến bây giờ mới cảm thấy mệt.
Cố Dĩ Liên ngồi bên cạnh, len lén nhìn cô, lấy ra trong túi xách chai nước hoa quả và cái bánh ngọt đặt lên tay cô.
Vân Tiếu Ngữ mở mắt nhìn, không rõ cảm xúc mà hỏi: "Cậu làm gì?".
"Tớ thấy cậu cũng mệt cả đêm rồi.
Ăn chút đồ ngọt sẽ khiến cơ thể có sức hơn".
"Nếu không hợp khẩu vị của cậu thì thôi vậy...".
Cố Dĩ Liên cúi đầu, có chút hối hận mà xìu cả người.
Lẽ ra cô không nên cố chấp đòi theo Vân Tiếu Ngữ lên xe.
Cô chỉ...!chỉ là có chút ghen tị với cô bạn Bạch Sênh luôn được người ấy quan tâm hết mực.
Từ lâu, cô vẫn luôn ôm hi vọng nhỏ xíu với Vân Tiếu Ngữ dù biết đó là sai trái nhưng càng lúc cô càng muốn gần người ấy hơn.
Muốn được nói chuyện nhiều hơn, muốn được ở bên làm bạn, muốn...
Vân Tiếu Ngữ đoạt lấy đồ ăn trong tay Cố Dĩ Liên, thở dài và ăn một hơi hết sạch.
Cố Dĩ Liên nhìn cô không rời mắt, những ngón tay xoắn hết lại với nhau tố cáo tâm trạng thấp thỏm không yên của mình.
Sườn mặt thon với góc nghiêng sắc nét của Vân Tiếu Ngữ có lực sát thương chí mạng với tiểu bạch thỏ Cố Dĩ Liên.
Vân Tiếu Ngữ qua loa vài câu:
"Cảm ơn cậu.
Cậu đêm qua cũng không ngủ được phải không?" Vân Tiếu Ngữ biết Cố Dĩ Liên cũng mất ngủ như mình, có điều cô không biết được nguyên nhân mất ngủ thực sự của Cố Dĩ Liên, Vân Tiếu Ngữ vuốt tóc thở dài, vỗ vỗ đầu cô bạn theo bản năng và nhẹ nhàng.
"Cảm ơn cậu nhiều".
"Không...!không có gì.
Cùng là bạn học với nhau mà".
Tiết Vũ Khiêm quan sát hành động của hai cô bé phía sau, không khỏi suy nghĩ sâu xa trong đầu.
Hai người này có vẻ không đúng lắm.
Nhưng không đúng ở đâu thì anh không nghĩ ra.
Lúc này Tiết Vũ Khiêm cũng không còn nhiều lòng dạ để mà quan tâm đến người khác.
Cô bé trong chiếc xe đằng trước đủ khiến anh bối rối đến luống cuống rồi.
Sau một hồi kiểm tra tổng thể của cô không có gì bất thường.
Cổ chân bị thương cũng đã được băng bó cẩn thận, vết rách trên trán cũng vậy.
Cô được truyền nước và nằm viện theo dõi một vài ngày trước khi trở về.
Cha cô đi lo thủ tục cho con gái, Tiết Vũ Khiêm chạy đi mua vật dụng, đồ ăn và những thứ anh nghĩ cô sẽ cần.
Trong phòng bệnh chỉ còn Bạch Chí Lượng, Vân Tiếu Ngữ và Cố Dĩ Liên.
Cô như con robot hết sạch năng lượng, mơ mơ màng màng vào viện, sau khi truyền được nửa chai lại tiếp tục ngủ không biết trời trăng gì.
Chí Lượng thấy em gái đã không còn vấn đề gì, lên tiếng đề nghị: "Tiểu Sênh đã ổn rồi, hai đứa cũng không cần ở lại đâu.
Lát đợi Tiết Vũ Khiêm quay lại thì trở về thôi."
"Dù sao bọn em cũng đã trễ chuyến xe về với lớp, đi bây giờ hay mai cũng như nhau thôi.
Chờ Bạch Sênh tỉnh lại em mới yên tâm được."
Vân Tiếu Ngữ đứng dựa tường lên tiếng đáp lại.
Cố Dĩ Liên gật đầu phụ họa.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu, truyện Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu , đọc truyện Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu full , Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu full , Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu chương mới