Hai là muốn bị đánh một trận.
Khi bố anh còn trẻ, tính tình rất nóng nảy, Hứa Đình Sinh không thiếu những ngày chịu đòn khi còn bé.
Nhưng ở kiếp trước, kể từ khi anh từ mười sáu tuổi, bố không còn đánh anh nữa.
Sau này bố qua đời, mỗi lần nhớ lại thời gian phản nghịch bữa bãi của mình, Hứa Đình Sinh đều vô cùng hối hận, ước gì bố lại đánh anh một trận nên thân.
Trước mắt tâm nguyện đã đạt được một nửa, Hứa Đình Sinh cúi đầu, vừa muốn khóc nhưng cũng vừa muốn cười.
Uống rượu, trốn học, đánh nhau, quả thật những lỗi vi phạm này của Hứa Đình Sinh khá nặng, hơn nữa kì thi đại học còn đang tới gần, bố anh nổi giận là đúng.
Hứa Đình Sinh biết sức bố mình mạnh thế nào, lần này ông không dùng hết sức.
Thế nhưng vết thương ở khóe miệng Hứa Đình Sinh vẫn chưa lành.
Cái tát này giáng xuống, vết thương rách ra, máu chảy xuống bên môi.
Ông Hứa thấy khóe miệng của Hứa Đình Sinh chảy máu, lại nhìn bàn tay của chính mình, trong lúc nhất thời có chút thất thố, trong mắt có sự áy náy và đau lòng.
Hai giáo viên nhìn nhau, một trong hai người nói: "Thôi bỏ đi, anh không cần phải đánh thằng bé trước mặt chúng tôi đâu, thực ra mà nói, trường hợp này chúng tôi đã từng thấy rất nhiều rồi..
Chúng tôi vẫn sẽ cho cậu nhóc làm bài thi, nhưng thái độ học tập và thành tích thì.."
Ông Hứa tiếp lời: "Cho dù đó là trường dạy nghề, tôi vẫn sẽ cho nó đi thi."
Chủ nhiệm mỉm cười, khinh thường nói: "Đó là quyền tự do của anh, chúng tôi cũng không thê đảm bảo rằng học sinh nào cũng sẽ đậu vào trường trọng điểm, nhỉ? Nếu quý phụ huynh không muốn nghe lời thật lòng thì chúng tôi cũng có thể không nói, chỉ là.."
Hứa Đình Sinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt chủ nhiệm, mỉm cười, bình tĩnh mà lễ phép nói: "Thầy vừa nói đến trường trọng điểm đúng không ạ? Nếu như em may mắn thi đậu vào trường trọng điểm, hi vọng hai thầy có thể nói lời xin lỗi với ba em về việc xảy ra ngày hôm nay."
Nói xong, Hứa Đình Sinh ngại ngùng mỉm cười.
Hai thầy chủ nhiệm hơi ngẩn người, nói đùa: "Được chứ, vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ."
"Tất nhiên, đứng ở lập trường của phía nhà trường và giáo viên, chúng tôi cũng hy vọng em có thể làm tốt trong kỳ thi sắp tới." Phó chủ nhiệm nói thêm một câu.
* * *
Hứa Đình Sinh đưa ông Hứa ra cổng trường.
Ban đầu ông Hứa muốn đưa Hứa Đình Sinh đến bệnh viện nhưng vết thương của Hứa Đình Sinh đã ngừng chảy máu, anh từ chối liên tục, ông Hứa thấy vậy cũng không nói nữa.
Ông Hứa thở dài, có hơi xấu hổ nói: "Đình sinh, vốn dĩ con đã qua sinh nhật mười sáu tuổi, ba cũng đã tự dặn mình về sau sẽ không bao giờ đánh con nữa, thế mà.."
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên, truyện Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên , đọc truyện Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên full , Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên full , Trọng Sinh Chờ Em Lớn Lên chương mới