Lạc Cẩn Du nhìn thấy Triệu Thần Huân vậy mà mang theo Mục Hy thì không khỏi trợn mắt nói:
“Cậu hết thương vợ mình rồi à? Chỗ máu tanh thế này còn dẫn theo!”
Triệu Thần Huân trực tiếp ngó lơ anh, từ lúc xuống xe bàn tay to lớn của anh chưa từng rời khỏi eo Mục Hy.
Độc Nhãn dời tầm mắt qua không hề nhìn Triệu Thần Huân mà gã nhìn về phía Mục Hy mi mục như vẻ lạnh lùng cao quý đứng bên cạnh, bỗng gã bật cười thật to như kẻ điên.
“Tôi tò mò mãi một người phụ nữ thế nào mới có đủ thủ đoạn dồn cánh tay phải đắc lực của tôi vào chỗ chết, thì ra lại là một mỹ nhân tuyệt sắc thế này hahaha…”
Mục Hy nhấc mắt nhìn qua Độc Nhãn, tay cô lại đang âm thầm vỗ về tay Triệu Thần Huân sắp kéo cô vào lòng anh, cô nhếch môi cười nói:
“Hạnh ngộ Độc Nhãn ca.
”
Độc Nhãn cũng cười nhưng nụ cười lại không chạm tới đáy mắt, gã ta đạp Triệu Hoành thêm một cú nữa mới xoay người đối diện với Mục Hy.
“Hạnh ngộ cô Mục… à bây giờ nên gọi là bà Triệu chứ nhỉ?”
Gã nhìn về Triệu Thần Huân rồi khẽ gật đầu nhẹ, lần này gã ta kiếm không ít hời từ tay Triệu Thần Huân với điều kiện là giao Triệu Hoành cho anh bây giờ coi như hoàn thành giao kèo.
Nhưng còn giao kèo giữa gã và Mục Hy vẫn chưa có xong đâu, gã cười cười tiếp tục nói:
“Không kéo dài thời gian làm gì nữa, người tôi đã mang đến cho cô rồi thì đồ tôi cần ở đâu?”
Mục Hy cười không đáp mà lạnh lùng nhìn Triệu Hoành chật vật quỳ trên đất, ánh mắt lại nhàn nhạt liếc sang Trần Lẫm phía sau.
Độc Nhãn nhìn theo tầm mắt cô gã hơi cau mày hất cằm ý bảo thuộc hạ thả Trần Lẫm ra.
Trần Lẫm chậm chạp đứng lên dưới ánh mắt không dám tin và phẫn nộ của Triệu Hoành, trầm giọng nói:
“Lô hàng kia tôi sẽ đưa anh đi lấy về.
”
Độc Nhãn bỗng chốc cười ha hả.
“Ha gậy ông đập lưng ông, đúng là trò hay!”
Triệu Hoành ánh mắt hiện lên tơ máu hung hăng lao đến chân Trần Lẫm, lại nhanh như cắt bị người ở phía sau đè xuống, hắn ta giận dữ rống lên.
“Ngay cả cậu cũng phản bội tôi! Tại sao hả? Tôi đối xử với cậu còn không đủ tốt sao?”
Trần Lẫm xiết chặt nắm đấm cười khẩy một tiếng.
“Đối xử tốt ư? Cậu biết tôi chỉ còn mỗi em gái là người thân, vậy mà cậu lại lợi dụng con bé cắt giảm quá trình trị liệu của nó, khiến nó sống không bằng chết, rồi giả làm người tốt giúp đỡ tôi! Cậu đối xử với tôi tốt quá đấy!”
“Sao… làm sao cậu biết!”
Triệu Hoành thoáng chốc như bị điểm huyệt câm không nói nên lời, bởi vì sự thật vốn là thế hắn có trăm miệng cũng không cãi được.
Mục Hy lạnh mắt nhìn từ đầu đến cuối, chỉ là tay vẫn nắm chặt tay Triệu Thần Huân trấn an anh.
Mà Triệu Thần Huân cũng bị một nước cờ này làm cho kinh ngạc, anh không ngờ Mục Hy lại nắm thóp được nhược điểm lớn như thế của Triệu Hoành.
Độc Nhãn mắt thấy thứ mình cần đã có đủ cũng không muốn nán lại thêm nữa, gã búng tay ra hiệu cho thuộc mang lên một vật.
“Đây là lễ vật tôi muốn tặng cho bà Triệu đây!”
Vật được đưa lên tất cả mọi người đều bất giác nâng cao tinh thần, ngay cả Lạc Cẩn Du đang ngã ngớn đứng tựa vào xe cũng thoáng đứng thẳng người dậy.
“Anh có ý gì?”
Triệu Thần Huân im lặng nảy giờ đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm thấp mà lạnh đến cực hạn.
Độc Nhãn chỉ cười mà không đáp đưa mắt nhìn Mục Hy.
Mục Hy hít sâu một hơi chậm rãi thả tay anh ra, cô ngước mắt trao cho anh một ánh nhìn an tâm rồi cất bước tiến lên.
Triệu Thần Huân hơi thở đã không còn bình ổn được như trước, nhưng anh vẫn để cô đi.
Mục Hy tiến lên cầm lấy găng tay trên khay mang vào sau đó là cầm khẩu súng đen ngòm mà lạnh lẽo kia lên.
“Vậy chỗ này giao cho các người, tôi đi trước.
”
Độc Nhãn giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ rút lui, Mục Hy chỉ nhẹ gật đầu với gã một cái.
Đến khi trong nhà kho chỉ còn lại bọn họ và đám người do Lạc Cẩn Du mang đến, lúc này Mục Hy mới cười khẽ một tiếng đầy mỉa mai hỏi Triệu Hoành vẫn ngồi bệt trên đất.
“Cảm giác bị cướp đi tất cả, bị phản bội, bị dồn vào chỗ chết, tư vị đó có phải rất tuyệt vời không?”
Triệu Hoành giương mắt căm hận mà nhìn chằm chằm cô.
“Là tôi quá khinh thường các người! Mục Hy, cô thủ đoạn hơn tôi tưởng!”
Mục Hy bỗng bật cười thành tiếng, cô chậm rãi giơ súng lên nhắm thẳng vào hắn ta.
“Mày nói sai rồi! Tất cả là do mày tự làm tự chịu!”
Bằng!
“Hự.
”
Một phát súng ngắm ngay đùi trái của hắn ta, chỉ thấy trong làn khói súng mờ ánh mắt Mục Hy rét lạnh như muốn nuốt sống Triệu Hoành.
Bạn đang đọc bộ truyện Trọng Sinh Để Yêu Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Trọng Sinh Để Yêu Anh, truyện Trọng Sinh Để Yêu Anh , đọc truyện Trọng Sinh Để Yêu Anh full , Trọng Sinh Để Yêu Anh full , Trọng Sinh Để Yêu Anh chương mới